Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 46: Thập Ngưu Chi Lực Đan !

Ba người họ còn chưa kịp phản ứng, bèn nghe thấy tiếng cây cối đổ ngã xen lẫn trong tiếng mưa, như có một thứ gì đó phóng như tên bắn trong cơn mưa, lao về phía này.

‘Rầm !‘.

Vật thể to lớn trong mưa chẳng hề giảm tốc độ, trực tiếp tông sập một bức tường của miếu Sơn Thần, miếu thờ có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào!

Một con mãnh hổ sặc sở nhỏ hơn một vòng so với yêu hổ, đứng chắn trước ba người họ, mặc dù vóc dáng nhỏ hơn nhưng mang đến cho người ta cảm giác còn hung tàn hơn!

Trong ngọn núi này có một con đực và một con cái, hai con hổ lớn!

Đây là tình huống mà không ai có thể dự đoán trước được.

Thông tin về yêu thú ở núi Tùng Sơn quá ít, trước đó thậm chí còn không thể khẳng định được liệu có Yêu Tộc trốn ở đây hay không, nói chi đến việc có đến hai con đang núp ở đây.

"Nương tử, hai người chúng ta cùng lên." Yêu hổ đực nói, thực lực của yêu hổ cái chỉ kém hơn nó một chút, với tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, hai con Yêu Tộc bọn nó đối phó ba tên Nhân Tộc, phần thắng như nắm chắc trong tay.

"Đồ ăn hại." Yêu hổ cái thầm chửi một câu, khiến yêu hổ đực cảm thấy rất hổ thẹn.

Cả hai yêu thú tấn công cùng lúc, ba người họ lập tức cảm thấy áp lực tăng mạnh.

"Tấn công cái tên dùng kiếm đó, hắn là người khó đối phó nhất." Yêu hổ đực hét lên.

Mạnh Cảnh Chu tức thì không hài lòng, xông ra phía trước nhất để phô rõ sự hiện hữu của mình: "Ngươi có ý gì, không lẽ ta không bằng huynh ấy sao?"

"Ta vốn tưởng rằng yêu quái nhà ngươi có chút mắt nhìn người, không ngờ ngươi không chỉ sợ vợ, mà thậm chí còn không thể phán đoán được kẻ địch mạnh hay yếu, đúng là làm mất hết cả mặt mũi của yêu quái, chỉ có trình độ như vậy mà còn dám chiếm núi xưng vương, ngươi nhìn thử Kim Thân này của ta, cứng đến nhường nào, trong cùng một cấp độ, phòng ngự vô địch, chẳng lẽ ngươi còn có thể phá được phòng ngự của ta hay sao…”

Yêu hổ đực im lặng một hồi: "Tấn công cái tên phát ra kim quang này, tên này lãi nhãi nhiều nhất."

Cả hai con hổ ra sức, trực tiếp vỗ Mạnh Cảnh Chu bay đến bức tường. Cơ thể xếp thành hình chữ ‘Đại’.

Hai con yêu hổ thoáng nhíu mày, cảm thấy xúc cảm vừa nãy khi đánh người không đúng lắm.

Trên ngực của Mạnh Cảnh Chu lộ ra một miếng bánh nướng chia năm xẻ bảy, nếu ghép lại thành hình dạng hoàn chỉnh, dường như vẫn thiếu mất một phần tư - đó là phần đã bị Mạnh Cảnh Chu ăn mất.

Thành thật mà nói, mùi vị không tệ.

Ngay khi Mạnh Cảnh Chu vừa định đánh trả, một bóng hình thướt tha với màu áo xanh lao vào đền thờ, túm cổ người thợ săn già, miệng nhanh như gió mà niệm đọc Chú Vãng Sanh, tiêu diệt lão thợ săn, con ma trành đã hại vô số người.

Chính là thiếu nữ áo xanh trước đó từng muốn vào trong để tránh mưa.

Thiếu nữ áo xanh nhìn thấy hai bên đang ở thế giằng co, cũng như Mạnh Cảnh Chu, người đang bị khảm trên tường, có chút ngạc nhiên.

Cô nghe thấy bên này có tiếng đánh nhau, bèn lao về phía này để xem tình hình, vừa hay gặp phải lão thợ săn già đã lộ rõ nguyên hình.

Cô không chút đắn đo, túm cổ lão thợ săn liền chạy ngay tới đây, không ngờ bên đây lại náo nhiệt như vậy.

Làm tay sai, dẫn đường cho hổ.

Cô nhìn thấy yêu hổ và ma trành, rất dễ dàng bèn suy luận ra đã xảy ra chuyện gì.

"Vấn Đạo Tông, Lục Dương." Lục Dương nhanh chóng tỏ rõ thân phận.

"Nguyệt Quế Tiên Cung, Lan Đình." Thiếu nữ áo xanh và Lục Dương nhìn nhau một cái, sau khi báo ra danh tính, họ nhanh chóng điều chỉnh tâm thế, đắm mình vào cuộc chiến.

Cùng là Ngũ Đại Tiên Môn, cần phải giúp đỡ lẫn nhau.

Lan Đình tay bấm đạo quyết, dải lụa màu trắng linh hoạt mà vòng qua cánh tay, bay lượn sau lưng cô, động tác của cô uyển chuyển, như tiên nữ nguyệt cung nhảy múa trong trăng, đẹp không sao tả xiết.

"Được mỗi mẽ ngoài!" Yêu hổ cái tỏ vẻ chẳng thèm ngó tới chiêu thức của Lan Đình, lao lên muốn xé nát ả Nhân Tộc thích tỏ vẻ này.

Lan Đình không nói gì, ngón chân khẽ nhướng, hai ngón tay khép lại, chỉ vào hổ cái, dải lụa màu trắng xiết chặt thành kiếm, đâm thẳng vào trán.

Yêu hổ cái vừa lao lên bèn ăn phải trái đắng, nhưng nó cũng không sợ, cười nhạo nói: "Bất quá là giai đoạn đầu Trúc Cơ."

Dù nói như vậy, yêu hổ cái lại không dám chủ quan. Đấu với những tu sĩ Nhân Tộc đến từ các môn phái lớn như vậy, một chút bất cẩn bèn có thể dẫn đến kết cục mất mạng.

Mặc dù Lan Đình không cách nào đánh bại yêu hổ cái, nhưng cô có thể tạm thời giữ chân nó.

Trong khi đó, phía bên kia lại lần nữa xuất hiện cục diện Tam Tài của Vấn Đạo Tông đối chiến yêu hổ đực.

Kiếm pháp của Lục Dương xảo quyệt vô bì, khiến yêu hổ khó lòng mà phòng ngự cho được.

Man Cốt lấy thứ khá thuận tay là Mạnh Cảnh Chu từ trên tường xuống, đánh đến yêu hổ liên tiếp lùi về phía sau .

Mạnh Cảnh Chu... với tư cách là một vũ khí, không có ý kiến gì.

Yêu hổ nhìn thấy tình hình như vậy, chữ ‘Vương’ trên trán ngày càng rực sáng, dòng máu của hung thú Cùng Kỳ chôn giấu trong cơ thể được kích phát, răng nanh và vuốt sắt trở nên dài hơn, khí thế càng trở nên hung tàn hơn.

- Giải thích, Cùng Kỳ là một trong tứ đại hung thú trong thần thoại Trung Hoa. Hết giải thích.

"Vận khí kiểu gì, không ngờ lại có huyết mạch Cùng Kỳ." Lục Dương cảm thấy có chút cạn lời, Sao con yêu hổ này lại có nhiều quân bài tẩy đến thế?

Là do vận khí họ không tốt, hay là Yêu Tộc đều có năng lực đến vậy?

Lục Dương không khỏi nghĩ đến sự khởi đầu của Đại Thế mà đại sư tỷ từng nói.

Đại Thế bắt đầu, yêu ma quỷ quái gì cũng hiện thân, chia nhau cắn xé Đại Lục Trung Ương.

Mặc dù với năng lực của yêu hổ vẫn còn rất xa mới có thể tham gia vào cuộc chiến trong Đại Thế, nhưng sự xuất hiện của yêu hổ cũng là một biểu hiện vụn vặt của việc Đại Thế đã đến.

Sau khi kích phát huyết mạch Cùng Kỳ, yêu hổ triệt để mất đi lí trí, chiến đấu dựa vào bản năng, mắt hổ sung huyết, phát điên, phát rồ, nhưng kỹ năng chiến đấu lại tăng lên đáng kể.

Dòng máu Man Tộc trong cơ thể của Man Cốt như thể bị kích thích, cũng như yêu hổ mà bắt đầu thức tỉnh, sức lực khi vùng vẫy Mạnh Cảnh Chu càng lúc càng lớn.

"Không thể kéo dài được nữa." Lục Dương lẩm bẩm, nói không chừng con yêu hổ này còn có thể lại tung ra quân bài tẩy gì đó, không bằng nhanh chóng chấm dứt mọi thứ.

Nghĩ đến điều này, Lục Dương lật bàn tay, móc ra một viên đan dược màu vàng.

Chính là viên đan dược đổi ở Đại Điện Nhiệm Vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ quỷ họa Bì, Thập Ngưu Chi Lực Đan.

Dùng viên đan này, có thể có được sức mạnh của mười con trâu!

Đám người ở đỉnh Đan Đỉnh tuy là vừa luyện độc vừa luyện đan, tương đối không đáng tin cậy, nhưng công hiệu của đan dược chưa bao giờ bị cắt xén.

Viên đan dược này tuyệt đối chiếm giữ vị trí hàng đầu trong nhóm đan dược dạng bộc phát!

Với tu vi kiếm đạo của hắn lại thêm vào sức mạnh của mười con trâu, đừng nói yêu hổ nhà ngươi có một tí huyết mạch Cùng Kỳ, cho dù có là Cùng Kỳ thuần chủng thì hắn cũng dám lao vào chém giết!

Nhân cơ hội khi Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu cùng nhau kìm chân yêu hổ, Lục Dương cũng không do dự quá nhiều nữa, dứt khoát mà nuốt viên đan dược này.

Nóng quá, bỏng quá!

Nuốt xuống đan dược, giống như nuốt xuống một ngọn lửa, dạ dày nóng gay gắt.

Lục Dương nhắm hai mắt lại, cảm nhận được Đan Điền đang tỏa nhiệt, sức mạnh không ngừng tràn ra từ bên trong cơ thể, tạo thành những đường nét, nổi lên trên bề mặt cơ thể.

Man Cốt chú ý đến sự thay đổi của Lục Dương, lúc này bề mặt cơ thể của Lục Dương được phác họa lên những đường nét màu đỏ, giống hệt những chiến binh Man Tộc dám cân trời đọ đất mà Man Cốt từng thấy trong sách.

"Mạnh quá!" Ngay cả loại người lỗ mãng như Man Cốt cũng có thể cảm nhận được sức mạnh tràn ra từ bên trong cơ thể của Lục Dương.

Luồng sức mạnh này tuyệt đối là sự hiện hữu vô địch trong giai đoạn Trúc Cơ.

Yêu hổ đực muốn ngăn chặn sự biến đổi của Lục Dương, nhưng bị Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu đồng tâm hiệp lực ngăn cản.

Lục Dương mở mắt, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc, sức mạnh thực sự tràn ra, nhưng dường như nó chỉ tràn ra ngoài cơ thể, sức mạnh còn xót lại trong cơ thể hắn không nhiều.

Đường nét màu đỏ nương theo cơ thể của Lục Dương mà lan xuống đất, tạo thành một hoa văn kỳ lạ có hình tròn.

Một làn khói dày bốc lên từ mặt đất, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ tình hình.

Khói dày đến nhanh, đi cũng nhanh, sau khi khói tan đi, mười con trâu xuất hiện trước mặt mọi người.

Mười con trâu này không ngờ đều có tu vi Trúc Cơ!

Lục Dương: "?"

Yêu hổ đực: "?"

Mọi người có mặt lúc này đều bị sự thay đổi bất chợt này làm cho ngơ ngẩn một hồi, không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

"Cái thá gì mà Thập Ngưu Chi Lực Đan!"

Đây tuyệt nhiên không phải là đan dược để tăng cường sức mạnh của bản thân, mà là đan dược kèm theo trận pháp triệu hoán bên trong!

Mười con trâu này dường như biết được Lục Dương triệu hồi chúng ra để làm gì, móng trâu thoáng cọ vào mặt đất, đôi mắt đỏ rực mà ‘ọ’ lên một tiếng, đồng loạt cùng lao về phía yêu hổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận