Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 271: Kết Đan

Lục Dương hiện đang tiến vào một trạng thái khá là huyền diệu, hắn cảm thấy khả năng cảm nhận của mình đối với thế giới bên ngoài đã giảm đi rất nhiều, chỉ có thể cảm nhận được những tên cảnh giới Kim Đan đang tấn công mình, những nơi xa hơn thì trở nên mờ mịt.
Nhưng ngược lại, lớp sương mù ở đan điền càng lúc càng mỏng, dường như chỉ cần vén bức màn sương, thì có thể thấy được vầng hào quang sau lớp sương mù đó là vật gì.
Một con yêu thú với đầu hổ, mình giao long chợt lao về phía Lục Dương, đây là Hổ Giao, trường kỳ sinh sống dưới nước, Kim Đan Hậu Kỳ, có thể tạm thời di chuyển trên đất liền, đây là do Mục Thiên Thảo muốn săn bắt Lục Dương nên đặc biệt đưa Hổ Giao lên bờ.
Lục Dương phát hiện ra đòn tấn công của Hổ Giao, nhẹ nhàng phun ra một hơi Tam Vị Chân Hỏa, ém lên kiếm Thanh Phong.
Kiếm Thanh Phong vốn đã sắc bén, nay cộng thêm Tam Vị Chân Hỏa, uy lực càng mạnh hơn trước.
Hổ Giao gầm lên mà lao về phía Lục Dương, Lục Dương thoáng vặn cổ tay, khẽ quát một chữ 'Đoạn', kiếm Thanh Phong quét ngang, thủ cấp của Hổ Giao 'lộc cộc' rơi dưới chân Lục Dương, miệng nhát chém còn có mùi thịt nướng hấp dẫn.
Đây là 'Đoạn Tự Quyết', uy lực không bằng chiêu thức tiêu tốn một nửa linh lực như 'Phá Tự Quyết', nhưng có thể sử dụng liên tục, uy lực khi đấu tay đôi còn mạnh hơn 'Trảm Tự Quyết' vài phần.
Mục Thiên Thảo còn định khống chế xác chết của Hổ Giao tấn công, Lục Dương đã lường trước từ sớm, lại lần nữa phát động 'Đoạn' Tự Quyết, phân thây Hổ Giao.
Một con yêu thú khác thừa cơ xuất hiện bên chân Lục Dương, thân hình hơi nhỏ, có ba chân, hình dạng giống như ba ba, nó ngậm cát trong miệng, phun một ngụm về phía cái bóng của Lục Dương.
Nó là Vực, có thể ngậm cát phun bóng, thông qua cái bóng để hạ độc giết chết kẻ địch.
Lục Dương vẫn luôn mở thần thức, đã sớm chú ý tới tiểu xảo của Vực, hắn thình lình rót kiếm khí vào kiếm Thanh Phong, kéo theo Tam Vị Chân Hỏa trên lưỡi kiếm bùng lên, bốc lên ngọn lửa hừng hực, trong nháy mắt đã biến đổi cái bóng của Lục Dương.
Lục Dương trở tay đâm một nhát, xuyên thủng lớp mai rắn chắc màu xanh thẫm của Vực, đâm chết nó.
Một con Ba Xà, một con Phì Di xuất hiện ở hai bên của Lục Dương, đều là yêu thú Thượng Cổ, hai con yêu thú có hình dạng na ná nhau, đều là hình rắn, chúng cùng lúc tấn công, toan quấn lấy Lục Dương, siết hắn chết tươi.
Lục Dương dùng chiêu Họa Địa Vi Lao, kéo Ba Xà vào lòng đất, bản thân cũng chui xuống theo, dưới đất không tiện dùng kiếm Thanh Phong, bèn bao phủ Chân Hỏa lên hai tay, tấn công bằng La Hán Quyền, quyền ấn sáng rực, hóa thổ nhưỡng thành đất khô cằn, Ba Xà thậm chí chẳng có hội để phản ứng thì đã bị La Hán Quyền đánh nát đan điền.
Lục Dương chui lên từ phía sau Phì Di, vừa uống Đại Hoàn Đan khôi phục linh lực, vừa dùng kiếm Thanh Phong chẻ đôi Phì Di.
"Ta không tin, nhiều tên cảnh giới Kim Đan đến thế mà không thể hạ ngươi! Bất quá là một tên giai đoạn Trúc Cơ, đừng vùng vẫy nữa, chết đi cho ta!" Mục Thiên Thảo cuống lên rồi, đành phải dùng cách nói chuyện to tiếng để che đậy sự hoảng loạn trong lòng.
Hổ Giao cũng được, Ba Xà cũng thế, những con này đều là đầy tớ chủ chốt của nó, lúc chúng còn sống đều có tiềm lực khổng lồ, là dưỡng chất chỉ xếp sau Lục Dương, giờ đây đều bị Lục Dương giết chết bằng những động tác mây trôi nước chảy.
Nó cảm thấy Lục Dương đang từng bước trở nên mạnh mẽ, khả năng khống chế sức mạnh càng thêm thuần thục, động tác cũng uyển chuyển liền mạch hơn, phương thức chiến đấu ngày càng tinh xảo, có thể giành phần thắng với cái giá nhỏ nhất.
Nhất định phải ngăn chặn sự thay đổi này!
Nó đã chuyển trọng tâm từ Bất Hủ Tiên Tử sang phía Lục Dương, phân ra nhiều yêu thú hơn để vây công Lục Dương.
Bất Hủ Tiên Tử chú ý tới sự thay đổi của Lục Dương, khóe miệng không tự chủ mà lộ ra nét cười.
Ngày càng nhiều yêu thú tấn công Lục Dương, hoặc bị Lục Dương chém giết, hoặc bị La Hán Quyền đánh nát đan điền.
Đối lập với điều đó, thể trạng của Lục Dương cũng ngày càng tệ, liên tục sử dụng Kiếm Quyết và La Hán Quyền, linh lực tiêu hao cực nhanh, liên tục uống Đại Hoàn Đan cũng không theo kịp tốc độ tiêu hao linh lực.
Còn có vài tên cảnh giới Kim Đan đã làm Lục Dương trọng thương, xương tay trái bị gãy, bụng và lưng đều bị rạch vài đường, vết thương sâu nhất có thể nhìn thấy xương trắng lởm chởm.
Toàn thân hắn đầy máu, đi đứng còn loạng choạng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh thì hắn sẽ kiệt sức mà chết, nguyện vọng của Mục Thiên Thảo trở thành hiện thực.
Đáng lẽ đây là chuyện tốt, nhưng Mục Thiên Thảo lại không vui nổi.
Nó chú ý thấy vết thương trên người Lục Dương càng lúc càng nhiều, nhưng ánh mắt lại sáng như trăng, trông nổi bật dị thường ở chốn rừng rậm u ám.
"Ngươi cười cái gì! Ngươi cười cái gì!" Mục Thiên Thảo gầm lên, nó cảm thấy Lục Dương như thể đang chế giễu mình.
Đúng vậy, Lục Dương đang cười, hơn nữa còn cười rất sảng khoái.
"Tại sao ta không được cười? Cả lũ cảnh giới Kim Đan ùn ùn xông lên, lại đánh không lại một tên cảnh giới Trúc Cơ như ta, ta chẳng phải nên vui mừng hay sao?"
"Là do ta quá mạnh, hay là bọn tu sĩ giai đoạn Kim Đan này quá yếu?"
Lục Dương sải từng bước về phía Mục Thiên Thảo, do bị thương quá nặng, thậm chí có mấy lần suýt ngã, cho dù như vậy, cũng khiến Mục Thiên Thảo kinh hồn táng đởm.
Mục Thiên Thảo như phát rồ mà ra lệnh cho yêu thú cùng tấn công Lục Dương, cũng chẳng bận tâm đến việc có thể khống chế tinh xảo hay không, cho dù là đè cũng phải đè chết tên thiên kiêu của Nhân Tộc này!
Lục Dương ngay cả sức lực để cầm kiếm cũng không còn, dùng nắm đấm bình thường ứng phó với từng con yêu thú, muốn vắt kiệt chút sức lực cuối cùng.
Trong cùng lúc đó, làn sương dày đặc ở đan điền càng lúc càng mỏng.
Hay có thể nói rằng, không phải sương mù trở nên mỏng hơn, mà là sương mù bị quầng sáng ở phía sau hấp thụ, khiến cho quầng sáng ngày cảng trở nên hoàn thiện.
Trong lòng Lục Dương dâng lên cảm ngộ, đoán ra nguồn gốc của sương mù: "Đây là kinh nghiệm chiến đấu mà mình tích lũy từ những trận vượt cấp khiêu chiến trong rừng già ư?"
Cơ thể của Lục Dương đang biến đổi từng chút một, vết thương ở bụng và lưng dần dà khép miệng kết vảy, cánh tay trái vốn đã gãy được nối lại một cách kỳ diệu, Tinh Khí Thần, ba hợp làm một, như thể một cây đuốc đang bùng cháy rần rần, hơn nữa liên tục có nhiên liệu mới bổ sung vào, khiến ngọn đuốc Tinh Khí Thần càng cháy càng cao.
Sương mù bị xua tan triệt để, lộ ra diện mạo thật của quầng sáng - là một viên Kim Đan với sắc đan đầy đặn.
Viên Kim Đan này huyền diệu đến cùng cực, sự xuất hiện của nó đại diện cho sự vô địch, chỉ khẽ xoay tròn, liền quét sạch trạng thái mệt mỏi của Lục Dương.
Lục Dương cảm thấy có sức mạnh nhiều không kể xiết tuôn ra ngoài, luồng sức mạnh này quá to lớn, đây đã không còn là thứ mà cảnh giới Trúc Cơ có thể sở hữu.
Dưới sự bào mòn của luồng sức mạnh này, bình cảnh của giai đoạn Trúc Cơ đã được khai thông một cách dễ như trở bàn tay.
Giai đoạn Kim Đan!
"Nhai Xế, giết nó đi!"
Một con yêu thú oai phong lẫm liệt đứng giữa bọn cảnh giới Kim Đan như hạc đứng giữa đàn gà, nó là yêu thú Nhai Xế, thân sói đầu rồng, là đứa con của sói và rồng, miệng ngậm bảo kiếm, trừng mắt nhìn Lục Dương.
Đây là đại yêu có thể sánh ngang Cửu Anh, là bá chủ một phương trong rừng già, nhưng trước mặt Lục Dương của giờ phút này, chả đáng bận tâm.
Lục Dương duỗi ra ngón trỏ và ngón giữa, hai ngón tay khép lại, hóa thành hư ảnh của thanh lợi kiếm sắc bén tới cùng cực.
"Đi."
Hư ảnh lợi kiếm vung xuống, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Nhai Xế trừng mắt nhìn Lục Dương, một vệt máu cực kỳ mỏng manh xuất hiện từ đỉnh đầu Nhai Xế, một mạch kéo dài đến phần đuôi.
Lục Dương khẽ thổi một hơi, Nhai Xế tách ra làm đôi, đổ sang hai bên.
Chỉ riêng hư ảnh của lợi kiếm này, uy lực của nó đã vượt qua Phá Tự Quyết mạnh nhất của Lục Dương!
"Ngươi đột phá đến giai đoạn Kim Đan kỳ rồi ư!" Mục Thiên Thảo không thể tin được mà nhìn Lục Dương, mấy chuyện kinh hoàng trước đó cộng dồn lại cũng không ghê gớm bằng lần này, trước giờ, nó chưa từng nghe nói về phương thức đột phá như vậy.
Lục Dương phớt lờ vẻ kinh ngạc của Mục Thiên Thảo, Mục Thiên Thảo vào lúc này đã không còn cấu thành mối đe dọa, hắn đang nghiên cứu viên Kim Đan vừa được kết ra.
"Viên Kim Đan này dường như có rất nhiều chỗ huyền diệu mà hiện giờ mình vẫn chưa phát hiện ra, trong sách cổ cũng chưa từng ghi chép, nói cách khác, viên Kim Đan này là độc nhất vô nhị, phải đặt tên gì mới được nhỉ... Có rồi, gọi là Hỗn Nguyên Nhất Khí Đan!"
Ngay lúc Lục Dương quyết định xong tên của Kim Đan, giọng nói mừng rỡ của Bất Hủ Tiên Tử vang lên bên tai của hắn.
"Đây chẳng phải là Vô Địch Đan của bổn tiên sao!"
"Tên tiểu tử Lục Dương nhà ngươi khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói nhất định không kết Kim Đan của ta, còn trong lòng thì vẫn cảm thấy Vô Địch Đan của bổn tiên phù hợp với ngươi nhất chứ gì!"
Bất Hủ Tiên Tử xử lý xong đám yêu thú vây quanh cô, dùng khuỷu tay huých nhẹ Lục Dương, nháy mắt ra hiệu với hắn, tươi cười rạng rỡ.
Lục Dương: "... Cái thá gì cơ?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận