Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 219: Nhị Đương Gia của hệ Bất Hủ

"Bọn họ ngăn cản ta chủ yếu vì hai lý do."
"Lý do thứ nhất là mọi người chiếm giữ tài nguyên, không chỉ là để sống, mà còn là để sống tốt hơn."
"Nếu ai cũng già mà không chết, chiếm giữ lượng tài nguyên khổng lồ, vậy thì những đứa trẻ ra đời sau này sẽ sống rất vất vả, chúng cần phải tranh giành cấu xé với những lão quái vật, hoặc cầu khẩn họ vương vãi một ít tài nguyên từ kẽ tay, cứ như vậy, càng về sau thì lớp thế hệ mới càng sống một cuộc sống khó khăn hơn, chúng sinh ra không phải để hưởng phúc, mà là chịu đày đọa, lâu dần, thế gian sẽ trở nên u ám ảm đạm."
"Lý do thứ hai là thọ mạng của sinh linh đều có hạn chế, cũng có thể xem như một loại quy tắc, nếu như khiến tất cả mọi người trường sinh, sẽ xung đột với quy tắc thọ mạng, điều này sẽ lung lay nền tảng của Đạo Quả Bất Hủ."
"Ta thấy tuy họ không thông minh bằng ta, nhưng hai điểm này nói cũng rất có lý, ta bèn tiếp thu."
"Nhưng Lục Dương ngươi yên tâm, tuy rằng ta không thể khiến tất cả mọi người trường sinh, nhưng ta cho ngươi một trái hình thể sơ khai của Đạo Quả, giúp ngươi trường sinh vẫn là chuyện đơn giản."
Bất Hủ Tiên Tử nói vẻ đầy nghĩa khí: "Thế nào, có muốn gia nhập hệ Bất Hủ của ta không, đi theo ta, bảo đảm ngươi ăn sung mặc sướng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa."
"Sau này ngươi sẽ là Nhị Đương Gia trong hệ Bất Hủ của ta!"
"Cho ta hỏi trước một câu, hệ Bất Hủ tổng cộng có mấy người?"
"Ba người, ta, ngươi, Bố Yếu Liễm, địa vị của ngươi còn cao hơn cả Bố Yếu Liễm, có thể trường sinh bất tử, hi hi, biết sự trân quý của hạn ngạch rồi chứ?" Bất Hủ Tiên Tử cười một cách ngây ngô.
Ngũ Tiên Thượng Cổ đều có thân tín, truyền nhân của mình, tuy không nhiều, nhưng cũng sẽ không xuất hiện tình huống hệ phái Tiên nhân chỉ có một người.
Bất Hủ Tiên Tử là ngoại lệ trong đó.
Kỳ thực hệ Bất Hủ chỉ có mỗi mình cô, Bố Yếu Liễm không biết bị ai tính kế, bị ép quy về phía Bất Hủ Tiên Tử.
Còn Lục Dương, là do Bất Hủ Tiên Tử vừa lôi kéo vào.
Lục Dương im lặng vài giây, kiên định lắc đầu: "Ta dựa vào sự nỗ lực của bản thân."
"Chậc, nhạt nhẽo." Bất Hủ Tiên Tử bĩu môi, có chút thất vọng về sự lựa chọn của Lục Dương.
Cô thực sự rất muốn cho Lục Dương một trái hình thể sơ khai của Đạo Quả, để hắn về phe phái của mình.
Thời Thượng Cổ không biết bao nhiêu người muốn được Bất Hủ Tiên Tử thu nhận vào hệ Bất Hủ, tất thảy đều bị Bất Hủ Tiên Tử từ chối, còn những kẻ tâm tư bất chính, Bất Hủ Tiên Tử càng không thèm để ý.
Từ thời Thượng Cổ đến nay, Lục Dương là tu sĩ hợp khẩu vị nhất mà cô từng gặp, đây là lần đầu tiên cô chủ động mời người khác trở thành người trong hệ phái của mình.
Tiếc là bị từ chối rồi.
"Tiên Tử có thể nhìn ra Lý Hạo Nhiên có Đạo Quả Luân Hồi không? Hoặc là hình thể sơ khai của Đạo Quả Luân Hồi." Đây là vấn đề Lục Dương quan tâm nhất hiện giờ.
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu: "Nhìn không ra, thứ này trái ngành."
"Thôi được rồi."
...
Cuộc trao đổi của Lục Dương và Bất Hủ Tiên Tử trông có vẻ tốn rất nhiều thời gian, nhưng thực tế tốc độ trao đổi trong không gian tinh thần nhanh hơn hiện thực rất nhiều.
Trong thực tế, Lý Hạo Nhiên vẫn kiên định cho rằng mình không có quan hệ gì với Tần Hạo Nhiên.
Thử nghĩ mà xem, nếu mình thừa nhận bản thân là chuyển kiếp của Tần Hạo Nhiên, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Sẽ có thêm một người thê tử giai đoạn Hợp Thể xinh đẹp tuyệt trần.
Sẽ có thêm một cô con gái hoạt bát đáng yêu.
Sẽ có nguồn cung cấp tài nguyên liên miên không dứt, linh thạch, đan dược, vũ khí, thiên tài địa bảo đều không còn là vấn đề.
Sẽ có một người vệ đạo cảnh giới Hợp Thể.
... Hình như thừa nhận mình là chuyển kiếp của Tần Hạo Nhiên cũng không có vấn đề gì?
Không đúng không đúng, không thể nghĩ như vậy được, phải nghĩ xem làm vậy có hại gì.
Lý Hạo Nhiên nghĩ cả nửa ngày trời, cảm thấy hình như cũng không có hại gì.
"Yêu nữ phá đạo tâm của ta! Mục tiêu của ta là trở thành thiên tài tu hành như Lục sư huynh, không dựa ngoại vật, dựa vào tài năng và thiên phú, tu luyện tới cảnh giới tối cao!"
Nhìn Lục sư huynh xem, tuổi tác xấp xỉ mình, đã ngồi lên vị trí đại diện Tông Chủ, ngược lại nhìn bản thân mình, chỉ biết chui chạn.
"Thôi thôi, hôm nay rối rắm cả ngày rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi." Lý phụ Lý mẫu thấy chuyện này trong phút chốc cũng không có kết quả, nên tạm thời không thảo luận vấn đề này nữa.
"Trong nhà có rất nhiều phòng khách, Tiểu Lục và Tiểu Mạnh tới từ Vấn Đạo Tông xa xôi như vậy, ở quận Lạc Phượng chơi thêm vài ngày đi."
"Còn có Y Nhân và Nghiên Nghiên, hai người đừng ở lữ quán nữa, cứ ở đây trước đi."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thì khỏi phải nói, họ không phụ lòng tốt của Lý phụ Lý mẫu, Tần Nghiên Nghiên cũng đồng ý ở lại đây dưới sự khuyên nhủ của Tô Y Nhân.
Rối rắm đã nửa ngày, bây giờ đã đến lúc ăn tối, nếu không nhắc đến chuyện của Tần Hạo Nhiên, mọi người chung sống với nhau cũng khá hòa hợp.
"Ôi, nói chuyện hơn cả nửa ngày trời rồi mà chưa chuẩn bị bữa tối!" Lý mẫu hơi hoảng hốt.
Lục Dương ngăn Lý mẫu lại: "Việc nấu ăn cứ giao cho bọn con đi, tay nghề của con và Mạnh Cảnh Chu ở Vấn Đạo Tông cũng có tiếng là ngon đấy!"
Lý mẫu còn hơi do dự, Lý Hạo Nhiên thì biết năng lực của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, nên đã khuyên mẹ mình.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thành thạo lấy đồ nghề ra từ trong ngọc bài thân phận, vỉ nướng, cọ, quạt, xiên, thịt, gia vị... cùng với thứ quan trọng nhất- trận pháp tự động xiên thịt.
Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của Lưu sư phụ và Cao sư phụ, họ hưởng ứng lời hiệu triệu của Bất Hủ Tiên Nhân, nỗ lực mở rộng quán nướng ra ngoài Vấn Đạo Tông, mở khắp cả đại lục.
Điều quan trọng nhất trong chuỗi cửa hàng là gì, tất nhiên là chuẩn hóa quy trình, tiêu chuẩn hóa.
Điểm khởi đầu của chuẩn hóa quy trình và tiêu chuẩn hóa, chính là trận pháp tự động xiên thịt này.
Tần Nghiên Nghiên đứng một bên nhìn mà khóe miệng cứ co giật, từ lâu đã nghe nói đệ tử Vấn Đạo Tông đa tài đa nghệ, cô còn tưởng nói về bách nghệ trong tu tiên.
Sao mà ngay cả nướng thịt cũng tính vào vậy?
Hơn nữa nghe Lý Hạo Nhiên giới thiệu trước đó, hai người này, một người là đệ tử thân truyền của Tông Chủ Vấn Đạo Tông, một người là trưởng tử nhà họ Mạnh, thân phận phi phàm, lúc làm việc tác phong đều bình dân như thế sao?
"Chân Hỏa?!" Tần Nghiên Nghiên thấy Lục Dương phun ra Chân Hỏa, kinh ngạc thốt lên.
Chân Hỏa là gì, đó là ngọn lửa mà ngay cả giai đoạn Kim Đan cũng khó lòng khống chế, tu luyện khó như lên trời.
Lý Hạo Nhiên cười với vẻ khinh miệt: "Đâu chỉ là Chân Hỏa, đây còn là Tam Muội Chân Hỏa có thứ hạng rất cao trong Chân Hỏa!"
"Biết Lục sư huynh và Mạnh sư huynh là người thế nào không, họ là người đứng thứ nhất và thứ hai trong lứa đệ tử của bọn ta đấy!"
Tần Nghiên Nghiên trừng to mắt, trước đây cô nghe nói Lý Hạo Nhiên xếp thứ năm trong số đệ tử cùng lứa, còn tưởng là do năng lực của y không ổn.
Trải qua một phen giao thủ, cô đành phải thừa nhận, cho dù Lý Hạo Nhiên không đội tóc giả, cô cũng đánh không lại y.
Lúc đó cô đã nghĩ, Lý Hạo Nhiên đã như vậy mà còn xếp hạng năm, vậy bốn người đứng trước là quái vật gì chứ.
Bây giờ thì biết rồi.
Lý mẫu không ngờ Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lại là người đứng nhất và thứ nhì trong lứa của con mình, chả trách bà nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thuận mắt đến thế.
"Hạo Nhiên, con nhìn xem người ta tu luyện như thế nào này, Lục Dương nhất định là mỗi ngày trời chưa sáng đã thức dậy tu luyện, con nhìn lại mình xem, suốt ngày không chăm chỉ học hành tu luyện, mẹ không ở bên cạnh con, con chắc chắn là ngủ tới khi mặt trời chiếu vào mông, phàm là con có một nửa sự cố gắng của Lục Dương thì tốt biết mấy?"
Lý Hạo Nhiên khẽ xụ mặt xuống, sớm biết thế thì đã không dẫn Lục sư huynh và Mạnh sư huynh đến đây rồi.
Với lại Lục sư huynh và Mạnh sư huynh vất vả tu luyện cái quái gì chứ, đều là người đồng trang lứa, sao lại không rõ nhau chứ, chế độ sinh hoạt của mọi người đều như nhau cả mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận