Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 85: Nghịch Thọ Nguyên Phù

"Mở cửa cho hắn!" Trịnh Thủ Hà nắm chặt con dao găm, kề vào lưng của Ôn Hương Ngọc.
Ôn Hương Ngọc không còn cách nào khác, chỉ có thể mở cửa.
Sau khi cửa mở, một gương mặt thanh tú xuất hiện, đó chính là Lục Dương.
Ôn Hương Ngọc liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Lục Dương, để hắn nhanh chóng chạy trốn, nhưng Lục Dương cứ như không thấy, trên mặt nở một nụ cười giả tạo mang tính nghiệp vụ: "Đây là xiên nướng của các hạ."
Trịnh Thủ Hà cũng nở một cười giả tạo mang tính nghiệp vụ, vừa nhìn liền biết đối phương là người thật thà, quá dễ dàng để lừa hắn vào trong: "Vị tiểu huynh đệ này cứ vào trong ngồi trước đi, để ta đi lấy tiền cho ngươi."
Lục Dương những tưởng là thật, bước vào trong, nhìn thấy trong căn nhà tối om, bèn cười nói: "Ngay cả đèn cũng không thắp, sớm thế mà đã ngủ rồi à."
Ôn Hương Ngọc thấy Lục Dương ngờ nghệch bước vào trong nhà, trong lòng vô cùng sốt ruột, cô quyết liều một phen, muốn đẩy Lục Dương ra ngoài.
Trịnh Thủ Hà há có thể không nhận ra sự khác thường của Ôn Hương Ngọc, giờ đã muộn rồi. Gã ta cười gằn một tiếng, quăng Ôn Hương Ngọc về phía sau, con dao găm trong bóng tối đâm về phía Lục Dương.
Trịnh Thủ Hà ở trong bóng tối một thời gian dài, mắt đã thích nghi với bóng tối. Đối phương từ phố đi vào trong nhà, chắc chắn cần một thời gian để thích nghi với bóng tối, đây chính là cơ hội!
Xem ra đêm nay đã được định sẵn là đêm đẫm máu!
Lục Dương một cẳng đá bay Trịnh Thủ Hà ra xa hơn bốn, năm mét.
Nói chuyện khoa học với một người tu tiên làm gì chứ.
Trịnh Thủ Hà không ngờ được cú đá này của Lục Dương. Cú đá này quá mạnh mẽ và nặng nề, như một tảng đá khổng lồ nện vào ngực của gã ta, tức thì mắt nổ đom đóm, xương sườn cũng gãy hết mấy cây, thổ huyết không thôi!
Gã ta nhận ra mình đã gặp phải thứ dữ, nếu muốn sống sót, thì nhất định phải sử dụng con tin!
Trịnh Thủ Hà ép buộc bản thân kiềm chế cơn đau ở ngực bằng ý chí, lật người đi bắt lấy cổ tay của Ôn Hương Ngọc.
"Nếu ngươi dám động thủ một lần nữa, thì ta sẽ giết cô ta!" Trịnh Thủ Hà đe dọa bằng giọng điệu hung tợn.
Người trong lòng Trịnh Thủ Hà cười gằn: "Ngươi muốn giết ai cơ?"
Trịnh Thủ Hà cúi đầu, kinh hãi phát hiện ra rằng người mà hắn túm lấy không phải là Ôn Hương Ngọc, mà là Lục Dương!
Lục Dương dùng một bàn tay ghì lên cằm của Trịnh Thủ Hà, tay còn lại đoạt lấy con dao găm, rồi dễ dàng phế hết tứ chi của Trịnh Thủ Hà.
"Vận khí kiểu gì đây, giao một đơn hàng cũng có thể gặp phải nhiều chuyện như vậy."
Lục Dương thở ra một hơi, thắp cháy nến, ánh sáng lờ mờ thắp lên trong phòng.
Ôn Hương Ngọc không ngờ mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy, tiểu nhị của quán nướng như thể thần tiên giáng trần, trong chớp mắt, kẻ xấu hung ác đã bị chế ngự.
"Không sao chứ?" Lục Dương dìu Ôn Hương Ngọc đang ngồi ngây người dưới đất đứng dậy.
"Không... không sao cả."
"Không sao thì tốt, vậy thì trả tiền xiên nướng đi." Lục Dương nói một cách lịch sự.
"À? Ồ... Ồ." Lúc này Ôn Hương Ngọc mới nhớ rằng Lục Dương đến để giao đồ ăn, nhân tiện giải cứu cô.
Sau khi trả tiền cho Lục Dương, Ôn Hương Ngọc vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, muốn nói chút gì đó để giảm bớt nỗi sợ trong lòng: "Các, Các hạ là tu sĩ à?"
"Đúng vậy."
"Tu sĩ cũng mở quán sao?"
"Vì cuộc sống mà thôi."
Trịnh Thủ Hà đang kêu gào trên sàn nhà, hối hận không thôi. Vận khí kiểu gì, ra cửa bèn gặp phải tu sĩ. Bây giờ tu sĩ đã sa đọa đến mức giao đồ ăn để duy trì cuộc sống rồi sao?
Lục Dương nhìn dáng vẻ như sống sót sau cơn đại nạn của Ôn Hương Ngọc, lắc đầu phì cười: "Để ta cùng cô nương đi báo án."
"Cảm ơn." Ôn Hương Ngọc nhớ đến tên trộm ở tầng trên, "Đúng rồi, trên lầu còn có một người, có lẽ là đồng bọn của gã ta."
Ôn Hương Ngọc vừa tỉnh dậy liền thấy Trịnh Thủ Hà cùng Lư Chí, nghĩ rằng cả hai người là một bọn, chẳng qua vì vẻ đẹp của bản thân mà nội bộ xảy ra tranh chấp.
Lục Dương đi đến tầng trên, nhìn thấy Lư Chí bị trói chặt, cũng nghĩ rằng gã là đồng bọn của Trịnh Thủ Hà: "Không ngờ còn là băng nhóm tội phạm."
Lư Chí kêu oan: "Ngươi đừng có nói bậy, ta không cùng bọn với người đó, gã ta là tên bắt cóc, còn ta chỉ là tên trộm, khung hình phạt cơ bản của hai người bọn ta cũng không giống nhau!"
Lục Dương cười: "Ngươi cũng khá hiểu Hình Luật đấy chứ."
"Trong nghề của chúng ta, trước khi gây án đều tra xem pháp luật trước tiên, để xem thử có thể bị tuyên án bao nhiêu năm." Lư Chí nói, có thể thấy gã rất lành nghề.
"Vậy đi thôi, đi nha môn xem thử ngươi có thể bị tuyên mấy năm."
Lư Trí nghe đến việc đi nha môn, hoảng sợ đến gấp rút xin tha: "Đừng, đừng, đừng, huynh đệ, chúng ta có chuyện thì từ từ thương lượng, mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, cớ chi lại phải ép nhau ác như vậy, bằng không vậy đi, ta cho huynh đệ một món đồ tốt, còn huynh đệ tha cho ta phen này được không?"
Lục Dương quan sát Lư Chí, thấy gã chỉ là một người phàm: "Món đồ tốt gì?"
"Tấm giấy hoàng chỉ có thể làm cho người khác ngủ say, có được tấm giấy này, ngươi muốn khiến người nào ngủ thì người đó sẽ ngủ, ngươi có thể làm bất cứ điều gì với họ!"
Lục Dương liên tưởng đến những chuyện khác thường gần đây, nhăn mày lại, nhận ra rằng vấn đề không đơn giản, hỏi với ngữ khí lạnh lùng: "Thứ đó ở đâu?"
Lư Chí cũng không ngốc, nào có thể ngươi hỏi gì thì ta phải lập tức trả lời: "Ngươi đồng ý tha cho ta trước đi!"
Lục Dương thề thốt một cách trang trọng: "Ta, Trì Tự Long, thề với trời, nếu ta không tha cho ngươi, thì Trì Tự Long sẽ bị trời phạt thiên lôi đánh!"
Lư Chí mừng rỡ: "Tấm giấy hoàng chỉ ở góc tường bên ngoài tầng một."
Hiển nhiên, Lư Chí cũng không được thông minh cho lắm.
Lục Dương nhảy xuống từ tầng hai, đi một vòng quanh tầng một, quả nhiên tìm thấy một tấm giấy hoàng chỉ.
Trên tấm giấy hoàng chỉ có những ký hiệu mà Lục Dương không hiểu, giống như một loại bùa chú nào đó.
Hắn cất tấm giấy hoàng chỉ lại, rồi quay trở lại tầng hai: "Ngươi có được thứ này từ đâu?"
"Ở ngay dưới Đại Thạch Kiều, có một lần ta ngồi thuyền trốn chạy, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy một tấm giấy hoàng chỉ dán ở dưới Đại Thạch Kiều."
Lục Dương gật đầu và xuống tầng dưới để nối lại cặp chân của Trịnh Thủ Hà, áp giải hai tên bọn chúng đến nha môn, còn Ôn Hương Ngọc thì nhắm mắt theo đuôi, đi ở phía sau.
“Ê, ê, ê, ngươi nói chuyện không giữ lời!" Lư Chí hét lớn.
Lục Dương lạnh lùng cười một tiếng, người chịu thiên lôi đánh là Trì Tự Long, liên quan gì đến Lục Dương ta.
Trùng hợp thay, đêm nay là ca trực của Vệ bổ đầu, khi y nhìn thấy Lục Dương áp giải hai tên tội phạm đến nha môn, y nảy sinh cảm giác dạng như là ‘Lại là ngươi’.
Vệ bổ đầu nghe xong tình hình của hai tên tội phạm, gạt bỏ tâm tư đùa cợt, trở nên nghiêm túc, tên Trịnh Thủ Hà này mang án mạng trên người, là tên tội phạm nguy hiểm, Lục Dương đã lập công lớn.
"Đây là tấm giấy hoàng chỉ mà Lư Chí nhắc đến." Lục Dương đưa tấm giấy hoàng chỉ cho Vệ bổ đầu, hắn đã ghi nhớ các ký hiệu trên giấy hoàng chỉ.
Vệ bổ đầu nhận lấy giấy hoàng chỉ, y cũng nhận ra vấn đề trong đó.
Y nghe nói một số thuộc cấp cảm thấy buồn ngủ vào ban ngày, bản thân y không cảm nhận được điều đó, cho rằng không phải việc gì lớn, nhưng giờ đây, xem ra là có người đang dốc tâm huyết để giở trò!
Hiện tại không biết có bao nhiêu tờ giấy hoàng chỉ như vậy ở trong quận Diên Giang!
Tuy nhiên, Vệ bổ đầu cũng không biết phù văn trên tờ giấy hoàng chỉ có ý nghĩa gì, phải đợi đến ca làm của Tổng Bổ Đầu vào ngày mai, để trưng cầu ý kiến của Tổng Bổ Đầu.
"Cảm ơn nhiều, ngày mai tặng thêm cho các hạ một lá cờ thưởng." Vệ bổ đầu hoàn thành việc lấy lời khai của Lục Dương và Ôn Hương Ngọc, vẫy tay cáo biệt.
Trước khi rời đi, Lục Dương đến đại lao một chuyến, tìm đến Trì Tự Long: "Ta có một người huynh đệ tên là Trịnh Thủ Hà sẽ vào đây một thời gian, làm phiền ngươi chiếu cố y một chút."
Trì Tự Long cười lạnh, ngươi cũng có lúc xin ta giúp đỡ, chiếu cố? Thần công nhổ đá của ta đã luyện đến đại thành, hãy xem ta xử lý gã ta như thế nào!
Sau khi đưa Ôn Hương Ngọc trở về tiệm đậu hủ, Lục Dương kiên quyết từ chối đậu hủ do Ôn Hương Ngọc biếu tặng.
Bận bịu một vòng như thế, quán nướng đã đóng cửa, khi Lục Dương trở về, hai con ma trành đang rửa bát.
Lục Dương đưa cho Lan Đình bức vẽ của phù văn trên giấy hoàng chỉ: "Cô nương xem thử phù văn này, công hiệu của nó có phải là làm cho người ta bị chìm vào giấc ngủ sâu hay không?"
Sau khi Lan Đình xem xét kỹ càng một phen, cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc: "Các hạ tìm thấy nó ở đâu, đây là Nghịch Thọ Nguyên Phù, phù chú này sẽ hút đi thọ mạng của con người, những biểu hiện ở bên ngoài của người bị hút đi thọ mạng là tinh lực không tốt, ngủ li bì."
"Loại phù văn này chỉ có hiệu quả đối với người phàm, nhưng nó không có chút ảnh hưởng gì đến người tu tiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận