Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 272: Bổn tiên đã nói là bổn tiên nổi danh nhờ vào chiến lực rồi

"Cô nói đây là Vô Địch Đan ư?!" Lục Dương thậm chí không biết mình nên bày ra biểu cảm gì.
Bản thân lật tung tâm đắc kết đan, đầu tắt mặt tối tìm kiếm cảm hứng cả nửa ngày trời, trong thời khắc then chốt quan trọng nhất của trận chiến, kết ra một viên Kim Đan độc nhất vô nhị.
Bây giờ cô lại nói với ta rằng viên Kim Đan này chính là Vô Địch Đan giống như cô sao?
"Ôi dào, bổn tiên đã từng nói qua rồi, liên tục chiến đấu với tu sĩ, không ngại khiêu chiến, trăm trận trăm thắng, nuôi dưỡng ra loại khí thế vô địch 'ngoài ta ra thì còn ai', lấy loại khí thế này làm vật dẫn, dẫn dắt linh lực vận chuyển, ngưng tụ thành đan."
"Chuyện đến nước này rồi thì ngươi cũng đừng giả bộ nữa, ngươi cũng đã từng bước làm theo phương pháp mà bổn tiên dạy, thành công kết đan rồi."
Bất Hủ Tiên Tử còn tưởng Lục Dương sợ mất mặt, không muốn thừa nhận rằng đang bắt chước cô ấy.
"Không có gì phải ngại cả, nhập băng của bổn tiên, bổn tiên đảm bảo ngươi có thể cười ngạo nghễ vạn cổ, đến lúc đó, ta khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, ta xếp thứ nhất, ngươi xếp thứ nhì, con tiểu nha đầu Vân Chi kia xếp thứ ba!"
Lục Dương bất giác nhớ lại trước đây Bất Hủ Tiên Tử giới thiệu kinh nghiệm kết đan độc nhất của cô ta.
"Tiên tử còn nhớ cô từng nói cách kết đan của mình như thế nào không?"
"Đây là Kim Đan độc quyền của ta, ta đặt tên cho nó là Vô Địch Đan."
"Người bình thường thì ta chắc chắn không nói cho họ làm sao để kết loại đan này! Biết lợi ích của việc khi theo ta lăn lộn rồi chứ?" Bất Hủ Tiên Tử dương dương tự đắc, muốn thu hút ánh mắt sùng bái của Lục Dương.
"Để phòng trường hợp vạn nhất, cho ta hỏi trước một chút, trăm trận trăm thắng trong lời của tiên tử, là chiến đấu với người cùng cấp bậc, hay là thấp hơn một cấp bậc?"
"Đương nhiên là thấp hơn một cấp bậc rồi!"
"Đúng vậy mà, thấp hơn một cấp bậc, ta dựa vào cảnh giới Trúc Cơ đánh bại giai đoạn Kim Đan, chẳng phải là thấp hơn một cấp bậc sao?" Bất Hủ Tiên Tử nói với lẽ đương nhiên, không hiểu sao Lục Dương lại kinh ngạc như vậy.
Từ sớm, cô chẳng phải đã từng nói trước khi thành tiên, cô nổi danh nhờ vào chiến lực và sắc đẹp hay sao?
Nổi danh nhờ vào chiến lực, vượt cấp chiến đấu còn chẳng phải là chuyện cơm bữa à?
Lục Dương nhất thời trầm mặc.
Không trách Lục Dương không nghĩ tới điểm này, thực sự là vì Bất Hủ Tiên Tử chưa bao giờ đưa ra sự chỉ bảo đáng tin cậy nào cho Lục Dương, hơn nữa cô ta thường xuyên bắt nạt tu sĩ cảnh giới thấp, còn coi đó là niềm tự hào.
Từ trước đến nay, Lục Dương luôn coi Bất Hủ Tiên Tử như một cỗ máy phát lịch sử đen thời Thượng Cổ, còn về các đề xuất tu luyện của Bất Hủ Tiên Tử, hắn thường chẳng mấy để ý.
Nghe Bất Hủ Tiên Tử giải thích cách tu luyện, còn chẳng bằng trưng cầu ý kiến của đại sư tỷ.
Tuy rằng trưng cầu ý kiến của đại sư tỷ cũng chưa chắc có thể nhận được đáp án.
Ấn tượng của Lục Dương về phương thức tu luyện của Bất Hủ Tiên Tử là không hợp thường thức.
Ấn tượng về phương thức tu luyện của đại sư tỷ là vượt xa thường thức.
Cả hai đều không có giá trị tham khảo.
"Nhớ ngày xưa khi bổn tiên còn ở giai đoạn Trúc Cơ Hậu Kỳ, thì đã thể hiện ra thiên phú siêu phàm thoát tục, đánh khắp cảnh giới Trúc Cơ không đối thủ, cái gì mà Thánh Tử, Thánh Nữ của đại giáo, người được trời cao ban phúc, hay thể chất Đại Đạo gì đó... đều không phải là đối thủ của ta, thiên phú của ta khiến người đời ghen tị."
"Những người hộ đạo của các thiên kiêu cho rằng sau này ta nhất định sẽ thành mối đại họa, muốn tiêu diệt ta, lại lo rằng họ là những nhân vật tai to mặt lớn có tiếng có tăm, làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy truyền ra ngoài sẽ mang tiếng xấu, bèn phái ra nhiều tên Trúc Cơ Hậu Kỳ, để họ đột phá trong trận chiến, thăng lên cảnh giới Kim Đan, như vậy thì một khi ta thua, truyền ra ngoài người khác cũng chẳng nói được gì."
"Hì, chỉ dựa vào lũ oắt đó mà còn muốn đánh bại ta sao? Thăng cấp thành cảnh giới Kim Đan thì đã sao, toàn bọn ăn hại, chẳng có tên nào đánh đấm ra hồn cả!"
"Ta liên tục đánh bại họ, lấy trận chiến nuôi trận chiến, hình thành khí thế bất khả chiến bại, thành công kết đan!" Bất Hủ Tiên Tử nói một cách hời hợt, như thể một chuyện vặt chẳng đáng nhắc tới.
"Kim Đan của bổn tiên xưa nay chưa từng có tiền lệ, mà bổn tiên lại là người bất khả chiến bại, Kim Đan này tự nhiên phải đặt tên là Vô Địch Đan."
"Được rồi, sức mạnh của cơ thể này đã bị bổn tiên dùng gần hết rồi, những chuyện còn lại giao cho ngươi, sau khi xong chuyện thì bổn tiên sẽ dạy ngươi cách dùng Vô Địch Đan, 'oáp!'..."
Khuyết điểm của phân thân nằm ở chỗ không thể bổ sung linh lực như bản thể, dùng hết bao nhiêu linh lực thì mất đi bấy nhiêu, không thể bổ sung.
Bất Hủ Tiên Tử duỗi lưng một cái, thân thể trở về với cát bụi, linh hồn quay lại không gian tinh thần.
Vất vả lâu như vậy, về ngủ một giấc coi như phần thưởng vậy.
Mục Thiên Thảo từ đầu chí cuối đều không nói không rằng, nếu nó mang hình người, giờ đây mồ hôi hẳn là đã ướt đẫm tấm lưng.
Tuy rằng vừa rồi Lục Dương mãi lo nói chuyện với phân thân của mình, nhưng Mục Thiên Thảo có thể cảm nhận được, thần thức của Lục Dương vẫn luôn khoá chặt lên người nó, hễ nó có chút động tĩnh gì, đều sẽ bị Lục Dương một kiếm chém nát.
"Nhanh, mau cùng chặn..."
Lời của Mục Thiên Thảo còn chưa dứt, đã thấy thân hình Lục Dương thoáng chuyển động, hoá thành một tia chớp, đánh bay tất thảy yêu thú chặn phía trước Mục Thiên Thảo, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt nó.
"Ngươi muốn chặn ai?" Lục Dương cúi người bóp lấy Mục Thiên Thảo, giọng điệu lạnh lùng.
Sau khi thăng lên thành cảnh giới Kim Đan, không chỉ sức mạnh tăng vọt, tốc độ cũng tăng lên.
Lục Dương không cho Mục Thiên Thảo cơ hội giải bày, nhổ bật rể của nó lên.
Rễ của Mục Thiên Thảo chiếm cứ cả vùng đầm lầy, khi Lục Dương nhổ lên toàn bộ rễ của Mục Thiên Thảo, phát hiện trên rễ của nó còn quấn theo rất nhiều hài cốt, có cả Yêu Tộc và Nhân Tộc, những thứ này đều là dưỡng chất của nó.
Ánh mắt Lục Dương càng thêm lạnh lẽo, hắn lần lượt bóc từng bộ xương ra, bứt rễ của Mục Thiên Thảo xuống, ném sang một bên.
Hắn mang theo Mục Thiên Thảo, rời khỏi đầm lầy, thấy một con yêu thú đang giao chiến với tu sĩ, hắn tiện tay ra một đòn, đánh chết yêu thú, hỏi thăm vị tu sĩ đó đây là nơi nào.
Vị tu sĩ kia thấy Lục Dương chỉ một đòn thì đã giết chết yêu thú Kim Đan Sơ Kỳ, trong lòng kinh hãi, không dám giấu giếm điều chi, cung kính cho biết vị trí.
Lục Dương nhẩm tính tỉ mỉ, nơi đây cách Trấn Yêu Quan khoảng 600 dặm, không tính là quá xa.
Khi Lục Dương vội vã về đến Trấn Yêu Quan, thấy ba người nhóm Mạnh Cảnh Chu đang sốt ruột chờ đợi ở cổng thành, đứng bên cạnh còn có một cậu thiếu niên môi hồng răng trắng, trông có vẻ còn nhỏ hơn Lục Dương vài tuổi.
"Mục Thiên Thảo đã đưa Lục sư huynh đi đâu rồi?" Lòng của Đào Yêu Diệp nóng như lửa đốt, họ mời đến trợ thủ đi theo tìm kiếm Lục Dương, phát hiện nơi đó chỉ còn lại một cái hố lớn, đầm lầy biến mất không còn tăm hơi.
"Không cần căng thẳng, tên tiểu tử Lục Dương này có lá bài tẩy mạnh nhất, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Mạnh Cảnh Chu nói với giọng điệu chắc nịch.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn ta vẫn thấp tha thấp thỏm, nếu Lục Dương đã triệu hồi đại sư tỷ giải quyết Mục Thiên Thảo, thì lẽ ra phải tìm đến họ từ sớm rồi, nếu Lục Dương không triệu hồi đại sư tỷ, vậy hắn phải giải quyết Mục Thiên Thảo bằng cách nào?
"Ta đã về rồi." Giọng nói phóng khoáng của Lục Dương vang lên, khiến mọi người vui mừng khôn xiết.
"Lục Dương!"
"Lục sư huynh!"
"Lục huynh!"
Lục Dương một thân áo trắng, không dính mảy may bụi trần, bên hông đeo bảo kiếm và ngọc bội, tay cầm bại binh Mục Thiên Thảo, như thể một vị công tử bước ra từ tranh vẻ, tiêu sái khôn cùng.
"Ngươi tự mình giải quyết Mục Thiên Thảo ư, làm bằng cách nào vậy?" Mạnh Cảnh Chu chú ý tới Mục Thiên Thảo trong tay Lục Dương.
"Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Một cây Mục Thiên Thảo cỏn con, ta trở tay thì đã có thể nhổ được."
"Hắn đã kết đan rồi." Chàng thiếu niên môi hồng răng trắng đột nhiên lên tiếng, trong lòng thầm kinh ngạc, y cũng từng nghe qua sự quỷ dị của Mục Thiên Thảo, vừa bước vào cảnh giới Kim Đan thì đã có thể giải quyết Mục Thiên Thảo, nếu đổi lại là y, tuyệt nhiên không thể làm được.
"Ngươi đã là Kim Đan rồi à?" Mạnh Cảnh Chu còn cho rằng bản thân sẽ là người đầu tiên kết đan, không ngờ Lục Dương lại vượt mặt hắn ta.
"Vị này là..."
"Giới thiệu một chút, vị này là Đốc Trấn của Trấn Yêu Quan, Tăng Thái Nhiên, ta vừa trở về Trấn Yêu Quan liền mời Tăng đại nhân đi cứu ngươi."
"Gặp qua Tăng đại nhân."
Tăng Thái Nhiên xua tay: "Thành tựu mai sau của ngươi chắc hẳn cao hơn ta, không cần đa lễ."
"Lục huynh gặp dữ hóa lành, thành công kết đan, là người đầu tiên kết đan trong khóa của chúng ta, chúng ta nên trở về ăn mừng thỏa chí một phen." Man Cốt nói.
Lục Dương lắc đầu: "Trước tiên không vội, còn một cái đuôi cần phải xử lý, mạn phép hỏi Tăng đốc trấn, trong Trấn Yêu Quan có bao nhiêu tu sĩ có cảnh giới từ Luyện Hư trở lên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận