Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 408: Chi nhánh quán đồ nướng mở tới đây rồi sao? (2)

- Theo tiêu chuẩn này, chẳng phải bản tiên cũng rất đáng tin sao?
Bất Hủ Tiên Tử long nhan đại hỉ, cảm thấy Lục Dương càng ngày càng hiểu chuyện.
Nàng đường đường là đệ nhất thập đại mỹ nữ thượng cổ, dung mạo không gì chê được, là mỹ nhân có thể sánh ngang với Vân Chi.
Nàng còn chỉ bảo Lục Dương pháp thuật, dạy Lục Dương cách kết đan vô địch, thành tựu uy danh của Lục Dương.
Khi Lục Dương bị đoạt xá, chính nàng đã ra tay tương trợ, bảo vệ Lục Dương bình an.
Các điều kiện đều phù hợp.
Lục Dương âm u nhìn Bất Hủ Tiên Tử, chuyện ta bị sư huynh sư tỷ xếp hàng đánh, ngươi lại không nhắc đến một chữ.
Diêm Thiên Chí cảm thấy lời mình vừa nói có phần mơ hồ, khiến hắn như có thù lớn với Lục Dương vậy, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải bày tỏ thiện ý, lại nói:
- Sư phụ, và, tông các các ngươi, đại trưởng lão, quan hệ đặc biệt, tốt, thường xuyên, có giao lưu.
- Còn chuyện này sao?
Lan Đình và Bạch Minh kinh ngạc.
Sắc mặt Lục Dương kỳ quái, giao lưu cái gì, hai người giao lưu nằm trong quan tài nào thoải mái nhất sao?
Diêm Thiên Chí còn muốn nói nữa, cảm thấy nói quá tốn sức, còn không bằng xem đồ thật, nhân lúc món ăn chưa lên, hắn lấy ra một cuộn giấy từ trong lệnh bài tùy thân, trải ra trên bàn.
Trên giấy vẽ rất nhiều hình chữ nhật, các hình chữ nhật liên kết với nhau, tạo thành hình tổ ong.
Lục Dương càng nhìn càng cảm thấy thứ này giống như bản vẽ nhà ba phòng ngũ, một phòng khách.
- Đây là, bọn họ, thiết kế, quan tài, nói, nằm, thoải mái.
- Hơn nữa, có thể, mang theo, bên người, không tìm thấy, chỗ ở, thì ngủ, ở đây.
Lục Dương trầm mặc.
Quả thật phù hợp với tính cách của Đại trưởng lão, giao Nhiệm Vụ điện lại cho Đái Bất Phàm sư huynh, ngày nào cũng thiết kế quan tài?
Đái sư huynh biết chuyện này không?
Lúc này, tiểu nhị hô lên:
- Món ăn lên rồi, làm phiền năm vị khách nhường chỗ một chút!
Diêm Thiên Chí nghe xong thì cất bản vẽ đi, từng món ăn ngon khiến người ta thèm thuồng được bày lên bàn ăn.
Không có món nào là Lục Dương biết, nhưng từ mùi vị thì thấy, chắc chắn là đạt đến trình độ đỉnh phong.
Bạch Minh nói:
- Mọi người cứ ăn thoải mái, châu mục đại nhân đã nói, mọi chi phí ăn mặc ở đi lại trong thời gian diễn ra đại hội đều do ông ấy chi trả.
Lục Dương cười, nâng chén trà:
- Kính châu mục đại nhân.
- Kính châu mục đại nhân.
- Kính châu mục đại nhân.
Mọi người cụng ly bắt đầu ăn.
Ăn cơm, Lan Đình hỏi:
- Đúng rồi, lát nữa có một buổi giám định nhãn lực, mọi người có hứng thú tham gia không?
- Giám định nhãn lực là gì?
- Là do thương hội Lạc Địa Kim Tiền tổ chức, đến lúc đó sẽ bày ra đủ loại vật liệu kỳ lạ, để mọi người xem, ai nói được lai lịch thì sẽ được tặng vật liệu đó.
- Vật liệu không có giá trị lắm, chỉ để vui thôi.
- Tính cả ta.
- Thú vị, ta đi.
Lục Dương là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi.
- Ta cũng đi.
Bạch Minh suy nghĩ một chút, chuyện châu mục giao phó đã hoàn thành, cùng tham gia hoạt động cũng tốt.
- Đi.
Diêm Thiên Chí nói ngắn gọn.
Mạnh Cảnh Chu đi theo ngay sau đó.
Năm người đều muốn đến buổi giám định nhãn lực để mở rộng tầm mắt, tốc độ ăn cơm không tự chủ được mà tăng nhanh, không lâu sau đã ăn xong.
Ra khỏi quán ăn, Mạnh Cảnh Chu khẽ chạm vào cánh tay Lục Dương, ra hiệu cho hắn nhìn về một hướng.
Lục Dương nhìn theo hướng Mạnh Cảnh Chu chỉ, thấy một quán nướng đông đúc, xếp hàng dài ra tận phố.
Tên quán nướng là Quán đồ nướng Một Lần Nữa.
Phía dưới góc phải của biển hiệu có ghi một dòng chữ nhỏ: Chi nhánh tạm thời của Đại hội Thanh Châu.
- Cửu U Giáo hành động nhanh như vậy sao, đã chạy đến đây mở quán rồi?
Mạnh Cảnh Chu truyền âm hỏi.
Lục Dương lắc đầu:
- Không đến nỗi, mới chưa đầy một tháng, làm sao có thể mở quán khắp nơi được, ngọn lửa chúng ta cho không đủ dùng, ước chừng là nhân lúc Đại hội Thanh Châu náo nhiệt chạy đến đây tuyên truyền.
Bạch Minh chú ý đến vẻ khác thường của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, cười nói:
- Hai người quan tâm đến quán nướng này à? Hôm qua Lan Đình không có ở đây, ta và Thiên Chí đã ăn thử. Chủ quán nói rằng tay nghề của họ được truyền thừa từ thời thượng cổ, còn khoe khoang với chúng ta là quán đã kéo dài ba mươi vạn năm.
- Thật giả không biết, nhưng hương vị thì đúng là được, trong số các xiên nướng ta từng ăn thì có thể xếp hạng nhất.
Diêm Thiên Chí gật đầu, thừa nhận hương vị của quán nướng.
Lục Dương thầm nghĩ các ngươi Cửu U Giáo đúng là biết khoác lác, còn quán lâu đời ba mươi vạn năm, sao ngươi không nói ngọn lửa là ngọn lửa ba mươi vạn năm?
Nhưng tay nghề truyền thừa từ thời thượng cổ thì không giả, dù sao thì công thức cơ bản của món nướng là do Man Cốt cung cấp.
- Ăn một bữa sau khi buổi giám định nhãn lực kết thúc nhé?
Bạch Minh hỏi.
- Thôi, chúng ta chỉ thấy tên quán nướng này khá thú vị thôi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu còn phải ăn ở đây sao, hai người họ làm ra món chính tông nhất.
Lan Đình chú ý đến tên quán nướng, nàng là nhân viên đợt thứ hai của tổng quán nướng, thâm niên cực kỳ cao.
Đợt nhân viên đầu tiên là đám Ma Hổ vồ.
Tên giống nhau, lại còn đặc biệt ngon, là trùng hợp sao?
Nàng lo lắng trong đó có ẩn tình gì, truyền âm cho Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu:
- Quán nướng này có liên quan đến hai người không?
Lan Đình thông minh như vậy, không thể giấu được, Lục Dương giải thích:
- Có chút ẩn tình, ngươi đừng nói ra ngoài, biết đâu trong cung các ngươi có ma giáo trà trộn.
Lan Đình im lặng.
Nghe đến hai chữ ma giáo, Lan Đình nhận ra chuyện này rất quan trọng, đảm bảo:
- Yên tâm, ngay cả sư phụ ta cũng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận