Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 170: Tị Thuỷ Quyết

Thái Hư Đan Kinh là tác phẩm nổi tiếng nhất và cũng được công nhận là sách cổ quyền uy nhất trong Giới Tu Tiên.
Ngay đoạn mở đầu, Thái Hư Đan Kinh đã viết rõ phương pháp luyện đan thượng thừa nhất là như thế nào: "Lấy Thái Hư làm đỉnh, Thái Cực làm lò, thanh tịnh làm Đan Cơ, vô vi làm Đan Điền, tính mệnh làm Diên Hống, ngũ tạng làm lửa."
Đây là thuật ngữ trong tu luyện Đan Đạo, Diên là linh khí giữa thiên địa, Hống là nguyên thần của nhân thân, Diên Hống tương hợp mà kết đan, cuối cùng hóa Nguyên Anh mà phi thăng.
Tam Muội Chân Hoả chính là bắt nguồn từ đây, do đó, Tam Muội Chân Hoả thường được luyện đan sư tôn sùng là chí bảo để luyện đan.
Tam Muội Chân Hoả có thể luyện hóa thiên tài địa bảo, mà nói theo một nghĩa nào đó, tu sĩ cũng thuộc thiên tài địa bảo, nếu Tam Muội Chân Hoả đụng phải tu sĩ, hậu quả khỏi nói cũng có thể tưởng tượng ra.
Trong khi đó ngọn lửa Tam Vị Chân Hoả của Lục Dương được sinh ra từ Tam Muội Chân Hoả, uy lực tuy kém hơn đôi chút nhưng vẫn không thể xem thường.
Trên Quãng Trường Diễn Võ, Tam Vị Chân Hỏa của Lục Dương hùng hổ lao tới, hóa thành một con rồng lửa, cắn xé Kim Ô, trực tiếp xé toạc Kim Ô Diễm.
Bạch Minh không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, không ngờ lại có người ở cảnh giới Trúc Cơ đã học được Chân Hoả, hơn nữa còn là Tam Muội Chân Hoả với danh tiếng lừng lẫy?
Điều này khiến cho người được tung hô và ca ngợi từ nhỏ như y có chút không chấp nhận được.
Trên khán đài, ban đầu Khâu Tấn An nhìn thấy đồ đệ ngoan Bạch Minh thi triển Kim Ô Diễm, tỏa sáng rực rỡ, ông ta phấn khích đến vỗ đùi không thôi, sau đó bèn chứng kiến Lục Dương thi triển Chân Hoả, rất nhanh thì khiến cho ông ta không còn cười được nữa.
"Đây là Tam Muội Chân Hoả? Không đúng, vô cùng tiệm cận Tam Muội Chân Hoả!"
Khâu Tấn An lục tung ký ức về các loại Chân Hoả, không có loại nào ăn khớp.
Trong đầu ông nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, đây không phải là ngọn lửa ngoài 108 loại Chân Hoả đó chứ?
Là ngọn lửa mà trước đây chưa được ghi chép và phát hiện, hay là vừa mới được ai đó sáng tạo ra?
"Lục Tông Chủ, đây là Chân Hoả gì vậy?"
Bất Hủ Tiên Tử điềm tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là ngọn lửa dùng để nướng thịt mà thôi, Khâu Tông Chủ không cần kinh ngạc đến thế."
Thái độ của Bất Hủ Tiên Tử càng củng cố suy đoán của Khâu Tấn An, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Vị Lục Tông Chủ này sao có thể mạnh đến thế, không chỉ giống Bạch Minh thành thạo pháp thuật của ba thuộc tính Mộc, Thổ, Hỏa, còn có thể sáng tạo pháp thuật trên những thuộc tính này!
Sáng tạo pháp thuật thì thôi đi, nhưng Chân Hoả cũng có thể sáng tạo được ư?
Bạch Minh bị Tam Vị Chân Hoả làm bỏng, lại bị Lục Dương thừa thắng xông lên đấm thẳng vào ngực, y mang theo ba vị ngọt, mặn, cay mà bay ra, khí tức yếu ớt, thoi thóp hơi tàn.
Trong quá trình bay ngược ra, Bạch Minh ý thức được đại cuộc đã định, không còn khả năng cứu vãn.
Có nên thản nhiên nhận thua không? Hay là không bỏ cuộc mà chờ đợi tuyên bố trận đấu kết thúc?
Trong đầu Bạch Minh lướt qua vô vàn hình ảnh -.
Thuở nhỏ được sư phụ đưa lên núi, lớn lên dưới sự che chở của các sư huynh sư tỷ, mày mò sách vở, chăm chỉ tập luyện, khi tu luyện sư phụ trở nên khắt khe, quát mắng y, bắt y giữ thái độ và tư thế đoan chính, sau khi tu luyện xong sư phụ vẫn sẽ thoa thuốc cho y, động viên y kiên trì tu hành.
Bản thân y tu luyện đến lưng đẫm mồ hôi, không hề lười biếng, lĩnh ngộ pháp thuật, chịu đựng nắng mưa và cô độc, gom nhặt tích lũy cho con đường phía sau, phát triển một cách nhanh chóng, từ cảnh giới Luyện Khí phát triển đến Trúc Cơ Trung Kỳ, chưa từng thất bại đến một lần.
Bạch Minh nhắm mắt lại, cảm ngộ mọi thứ từ trận chiến với Lục Dương, trong tâm trí dường như có thứ gì đó đang nảy nở.
Y đáp xuống đất một cách vững vàng, hai tay chắp lại, đứng bằng một chân, khí tức ngày càng mạnh mẽ.
Bạch Minh mở mắt ra, toát lên sức mạnh vượt qua giới hạn của bản thân.
"Đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi?" Khâu Tấn An thấy đồ đệ nhỏ đột phá, vui mừng khôn xiết.
Bạch Minh đã dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ được vài tháng, quả thực đã đến lúc đột phá rồi, nhưng ông không ngờ là đột phá vào lúc này.
Dưới khán đài, các đệ tử Ngũ Hành Tông rỉ tai thì thầm, đúng là bước ngoặt trong lúc nguy nan.
Lục Dương như có ngàn câu khịa, nhưng không biết phải thốt lên như thế nào, mắt thấy đã sắp thắng rồi, mà ngươi lại chơi trò lâm trận đột phá?
Chuyện này không phải nên xảy ra trên người của mình sao?
"Thôi kệ, thế thì tiếp tục đánh vậy." Lục Dương giơ kiếm Thanh Phong lên, hắn vẫn chưa dùng đến thực lực của mình, Trảm Tự Quyết, Phá Tự Quyết đều chưa sử dụng.
Tượng Hình Quyền thì khỏi rồi, thứ này thì cao siêu quá, Lục Dương ít nhiều gì cũng có chút lương tâm.
"Lục Dương, Lục Dương, đổi với ta, đổi với ta!" Bất Hủ Tiên Tử gọi Lục Dương, cô thấy Lục Dương đánh đến sôi nổi như vậy, trong lòng ngứa ngáy, cũng muốn ra tay chơi một phen.
Bất Hủ Tiên Tử ở trạng thái Tiên Hồn, không có giới hạn 20 mét, chỉ cần Lục Dương đồng ý, thì cô bất cứ lúc nào cũng có thể phân ra một luồng ý niệm, nhập vào phân thân của Lục Dương.
Lục Dương có chút hoài nghi, có thể trông cậy vào Bất Hủ Tiên Tử sao?
Bất Hủ Tiên Tử chống tay lên hông, chỉ trỏ Lục Dương: "Ta là Tông Chủ đấy, ngươi phải nghe lời ta!"
Lục Dương đành chịu, được thôi, cô ấy thậm chí đã bê cả thân phận đại diện Tông Chủ ra rồi, vậy thì chiều theo cô ấy, nếu thấy không thắng nỗi, thì lấy lại quyền kiểm soát.
Bất Hủ Tiên Tử như ước nguyện mà điều khiển phân thân Lục Dương đầu trọc, giơ tay phải lên, duỗi một ngón tay ra, dáng vẻ có chút gợi cảm.
Bạch Minh nhìn Lục Dương với ánh mắt là lạ, nếu nói vừa rồi Lục Dương giống như hòa thượng, thì bây giờ giống như... ni cô?
Không phải bị tâm thần phân liệt đó chứ?
Bạch Minh nghe nói trong giới tu tiên có một quan niệm, đó là không thành ma thì không nên chuyện, trong lịch sử, đâu đâu cũng có những kẻ tu luyện đến mức tâm thần phân liệt, mà những người có thể lưu danh trong lịch sử, chắc chắn đều có thực lực phi phàm.
"Không lẽ Lục Dương mạnh đến thế là do bị tâm thần phân liệt?" Bạch Minh càng nghĩ càng thấy có lý.
Chỉ thấy Bất Hủ Tiên Tử chậm rãi giơ ngón tay lên, Tiên Pháp quấn quanh đầu ngón tay, nhẹ giọng đọc: "Tị Thuỷ Quyết."
Kết giới vô hình giãn ra, lấy Bất Hủ Tiên Tử làm tâm, bài xích tất cả hơi nước ở bên trong phạm vi của nó.
Trải qua cuộc chạm trán giữa hai ngọn lửa, hơi nước trên sân vốn đã không nhiều, giờ đây lượng nước quanh Bất Hủ Tiên Tử càng trở nên khan hiếm!
Đây vẫn chưa là điều kinh khủng nhất, điều kinh khủng nhất là trong cơ thể của Bạch Minh cũng có nước, và chúng cũng đang rời khỏi cơ thể của y với tốc độ chóng mặt!
Trong cơ thể Lục Dương cũng có nước, chỉ là với tư cách là người thi triển pháp thuật, tốc độ mất nước trong cơ thể của hắn thấp hơn nhiều so với Bạch Minh!
Bạch Minh kinh hoàng mà nhìn cơ thể dần khô cằn, luống cuống tay chân, y hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn pháp thuật này, nó đã vượt quá khả năng nhận thức của y.
Không hề có bất kỳ dị tượng nào khi Tị Thuỷ Quyết được thi triển , với ánh mắt của người ngoài thì dường như chẳng có gì xảy ra cả, chỉ có người đích thân trải nghiệm mới biết được đây là pháp thuật khủng khiếp đến nhường nào!
"Bọn ta nhận thua!" Khâu Tấn An đích thân xuống sân, ngăn lượng nước rò rỉ ra ngoài của Bạch Minh, và cho y uống đan dược, giúp y phục hồi cơ thể.
Ông nhìn Lục Dương một cách đăm chiêu, không hổ là người có thể trở thành đại diện Tông Chủ, thông thạo bốn thuộc tính trong pháp thuật Ngũ Hành, biết cả pháp thuật thuộc tính Thủy, còn là Đại Thần Thông cấm kỵ ghi chép trong cổ thư thời Thượng Cổ!
Lục Dương trừng to mắt, đây chính là Tị Thuỷ Quyết mà Bất Hủ Tiên Tử mô tả à? Hiệu quả khủng khiếp đến thế?
Bất Hủ Tiên Tử cười 'khà khà': "Cũng thường thôi, tiếc là cảnh giới của ngươi quá thấp, mà bọn sư huynh sư tỷ của ngươi lại là Kim Đan sung mãn, nước không tài nào thoát ra ngoài, khóa chặt trong cơ thể, chiêu này vô dụng với bọn họ, đợi khi ngươi cũng trở thành giai đoạn Kim Đan, ta lại dùng cơ thể ngươi thi triển lần nữa, tất thảy bọn họ đều không phải đối thủ của ta!"
"Có thể dạy ta không?" Lục Dương xoa tay, muốn học chiêu này.
Bất Hủ Tiên Tử nghiêng đầu: "Cho ngươi xem thường truyền thừa của ta này, không dạy!"
"Dạy tí đi mà tiên tử tỷ tỷ."
"Không dạy! Nói không dạy là không dạy!"
Khi Khâu Tấn An quay trở lại khán đài, phát hiện Lục Tông Chủ đã biến mất, thay vào đó là Vân Chi ngồi bên cạnh mình.
Mặc dù ta có nói muốn đổi người khác ngồi cạnh mình, nhưng cũng đâu muốn đổi thành Vân Chi đâu.
Khâu Tấn An cảm thấy xung quanh lạnh đi vài độ.
"Vân Chi cô nương, Lục Tông Chủ đi đâu rồi?" Khâu Tấn An muốn tìm chủ đề trò chuyện, nếu không thì bầu không khí này quá lạnh lẽo.
"Có vài vị khách giỏi nướng thịt ngoài ở bên ngoài sơn môn, hắn đi đón khách vào."
"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận