Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 251: La Hán Quyền

"Nào, tấn mã bộ, bày chuẩn tư thế, bắt đầu học La Hán Quyền."
Lục Dương học theo động tác vừa rồi của Mạnh Cảnh Chu, khí dồn đan điền, ưỡn ngực ngẩng đầu, chân trái mở nửa bước sang trái, hai lòng bàn tay vẽ vòng cung.
"Ha!"
"Giọng chưa đủ lớn, làm lại!"
"Ha!"
"Lớn tiếng hơn nữa!"
"Ha!"
Giọng Lục Dương càng lúc càng to, cuối cùng đạt đến tiêu chuẩn của Mạnh Cảnh Chu.
"Sư phụ từng dạy ta, hô hào trong lúc chiến đấu là cách phóng thích giới hạn, giọng càng lớn, càng có thể phát huy sức mạnh thực sự, thậm chí vượt qua sức mạnh thường ngày."
"Khi ra quyền phải giữ cho cánh tay ngang với tầm mắt."
"Siết quyền phải chắc, tưởng tượng trong tay đang cầm một hòn đá nhỏ, dùng lực mạnh nhất nắm chặt hòn đá, giống như muốn nghiền nát nó."
Đây là những điều Tam Trưởng Lão dạy khi Mạnh Cảnh Chu học quyền pháp, bây giờ, hắn ta đều dạy lại hết cho Lục Dương.
"La Hán Quyền chú trọng trên dưới nhịp nhàng, bộ pháp theo tay biến hóa, kình lực cương nhu tương trợ lẫn nhau, động tác của ngươi quá cứng nhắc, cần phải ăn khớp với nhau, phải uyển chuyển hơn!"
Mạnh Cảnh Chu lần lượt chỉ ra sai lầm của Lục Dương, đính chính cho hắn, đây đều là những sai lầm thường gặp khi luyện quyền.
Lục Dương có thiên phú võ học khá tốt, điều này có thể thấy từ việc hắn chỉ mất chưa tới nửa ngày đã học được Tượng Hình Quyền, rồi lại dùng chưa tới nửa ngày để cải tiến thành Lục Thị Tượng Hình Quyền.
"Khổ Hải Vô Biên, Quay Đầu Là Bờ!"
Rất nhanh Lục Dương đã học đến có hồn có nét, giữa lông mày thậm chí toát lên vẻ từ bi của người xuất gia, vừa nhìn liền biết là đại thiện nhân.
Bên tai Lục Dương vang lên lời chỉ dạy ân cần của Mạnh Cảnh Chu: "Sư phụ từng nói với ta, La Hán Quyền là quyền pháp khuyên con người hướng thiện, thường nói khổ hải vô biên, quay đầu là bờ, nếu có thể chỉ với một bài quyền pháp, khiến người ta buông hạ đồ đao, hồi tâm hướng thiện, thì La Hán Quyền cũng đã đại thành rồi."
"Chỉ là đáng tiếc, người đời đa số u mê, không thể buông bỏ vũ khí trong tay, một lòng hướng thiện, do đó số người có thể luyện La Hán Quyền đến mức đại thành, trong lịch sử cũng bất quá vài ba người".
Mạnh Cảnh Chu đặt một tay trước ngực, quả thật có nét thi vị của bậc cao tăng đắc đạo.
"Khi học La Hán Quyền, tâm cảnh cũng rất quan trọng, tốt nhất nên tưởng tượng bản thân là đệ tử Phật Môn. Lúc ta học La Hán Quyền cũng vì nguyên do này mà cũng đã học tập kinh Phật một thời gian."
"Đọc thuộc lòng kinh Phật sao?" Lục Dương cảm thấy mình đã mơ hồ tìm được phương pháp.
Lục Dương không cần học kinh Phật từ đầu, trước đây khi ở Tàng Kinh Các, lúc rảnh rỗi hắn cũng đã từng đọc vài ngày kinh Phật như Kinh Kim Cương , Minh Vương Pháp Kinh , Tâm Kinh , hiệu quả ru ngủ bậc nhất.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên gương mặt duyên dáng của Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ Tiên Tử mặc đồ ngủ màu be, nghiêng đầu đối diện ánh mắt với Lục Dương.
"... Tiên tử, cô có thể đứng sang một bên trong không gian tinh thần của ta được không, ta đang hồi tưởng kinh Phật."
"Ồ."
Khi trong tầm mắt không còn Bất Hủ Tiên Tử, Lục Dương mới bắt đầu hồi tưởng kinh Phật. Nội dung của Kinh Kim Cương , Minh Vương Pháp Kinh , Tâm Kinh hiện ra trước mắt, Lục Dương tìm tòi và lĩnh hội tâm cảnh của tác giả kinh văn, đặt mình vào trong đó.
Trong hiện thực, Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc nhìn Lục Dương.
Lục Dương nhắm chặt mắt, động tác chậm hơn lúc đầu, như thể ông lão với thân hình khô cằn như gỗ mục, nhưng trong từng cử chỉ, động tác đều có cảm giác của bậc cao tăng từ bi.
"Chẳng lẽ tên tiểu tử Lục Dương này thích hợp xuất gia?" Mạnh Cảnh Chu âm thầm suy đoán.
Theo sự lĩnh ngộ của Lục Dương về kinh Phật và La Hán Quyền càng sâu hơn, động tác cũng càng lúc càng lưu loát, như mây bay nước chảy, không hề đứt quãng, như đã luyện hàng trăm hàng ngàn lần, từ sớm đã thuộc nhuần nhuyễn động tác trong lòng, hóa thành bản năng.
Ầm ! ầm !
Mỗi một quyền Lục Dương đánh ra, đều phát ra tiếng nổ của không khí, loáng thoáng có Phật Âm vang vọng, tựa như trong hư không có lão tăng tụng kinh, giáo hóa thế nhân dốc lòng hành thiện.
Lục Dương nhắm mắt đánh quyền, đánh một mực từ rạng sáng đến sập tối, Mạnh Cảnh Chu thấy bản thân chẳng còn gì để dạy nữa, liền ngồi xổm ở một bên, xem thằng oắt Lục Dương này đến khi nào mới mở mắt.
"Phù..."
Lục Dương đánh xong một bài quyền pháp, hít thở thu công, mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời, long lanh có hồn.
"Luyện thành rồi ư?" Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc nhìn Lục Dương, hắn ta phải mất tận ba ngày mới học xong, tên tiểu tử này chỉ tốn một buổi thì đã thành công rồi ư?
Thế thì còn có lẽ trời sao?
"Có chút thành tựu." Lục Dương khiêm tốn nói.
"Đấu thử đi." Mạnh Cảnh Chu ngứa ngáy trong lòng, muốn xem Lục Dương học đến thế nào rồi, hắn ta không tin mình luyện hơn nửa tháng mà còn không đánh lại Lục Dương mới học có một buổi?
"Vậy thì thử xem." Lục Dương cũng ngứa tay, muốn diễn tập một phen, xem thử trình độ của mình.
Hai người thoáng đưa mắt nhìn nhau, đồng thời bày ra tư thế, không hẹn mà cùng thi triển La Hán Quyền, tiến hành một cuộc tỉ thí thuần túy.
"Hắc Hổ Đào Tâm!"
"Hắc Hổ Đào Tâm!"
"Hạ Tạp Chủy!"
"Hạ Tạp Chủy!"
Quyền cước của hai người họ va chạm, khí thế hung mãnh, như từng cơn sấm chớt bùng nổ trong sân, chấn động đến lá cây vang lên tiếng xào xạc ở xung quanh võ trường.
Chiêu thức của hai người họ giống nhau, sức mạnh tương đồng, đánh đến hăng say thỏa chí, trong chốc lát khó phân thắng bại.
"Đúng là không ngờ mà, mới học bất quá có một buổi, thì ngươi đã nhập môn La Hán Quyền giống như ta rồi, nói không chừng một ngày nào đó ngươi có thể luyện được La Hán Quyền đại thành, khuyên người ta hướng thiện!"
"May mắn mà thôi." Lục Dương tuy nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn thì chẳng liên quan gì đến hai chữ 'may mắn'.
Lục Dương vừa định khiêm tốn thêm vài câu, bất giác liếc mắt nhìn thấy đỉnh đầu của Mạnh Cảnh Chu, biểu cảm chợt biến đổi.
"Sao vậy, đầu ta có vấn đề gì sao?" Mạnh Cảnh Chu ngơ ngác.
"Không... không có vấn đề gì." Ánh mắt Lục Dương né tránh, như thể đã làm chuyện thẹn với lòng.
Mạnh Cảnh Chu nghi ngờ nhìn Lục Dương, theo phản xạ sờ lên đầu mình.
Khoan đã, trên đầu có phải thiếu thứ gì đó không?
"Tóc của ta đâu rồi?!"
Mạnh Cảnh Chu lấy ra một tấm gương nhỏ từ ngọc bội thân phận, soi đầu mình cả nửa ngày trời.
Đầu của hắn ta trọc lóc, thậm chí chim sẻ đậu lên đó còn trượt chân.
Hắn ta hói rồi.
Giống như một vị La Hán.
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử cười lăn cười bò.
"Lục Dương, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, chuyện này là sao!" Phản ứng đầu tiên của Mạnh Cảnh Chu là nghi ngờ Lục Dương.
Tóc của hắn ta là một phần trong luyện thể, sao có thể rụng một cách vô cớ như vậy được?
Hắn ta vừa phát hiện dưới chân mình toàn là tóc, vừa mới rụng.
"Ta... Ta cũng có biết đâu, chỉ là lúc nãy trong lúc đánh quyền ta thấy tóc của ngươi rụng nhanh cực, lúc ta định nhắc ngươi thì tóc đã rụng sạch rồi." Lục Dương có chút hoảng hốt, hắn thật sự không hiểu chỗ nào đã xảy ra vấn đề.
Nói đến đây, Lục Dương như nghĩ ra điều gì đó, chợt bừng tỉnh: "Ta hiểu rồi."
"Ngươi hiểu cái gì rồi?"
"Ngươi thử nghĩ xem, mục đích của La Hán Quyền không phải là khuyên người ta hướng thiện sao, ác từ đâu mà ra, đến từ phiền não, Phật Môn có quan niệm ba nghìn sợi phiền não, không còn ba nghìn sợi phiền não, thì không còn ác ý, cũng tức là có thể hướng thiện rồi."
"Hơn nữa, hình tượng của ngươi bây giờ giống một vị La Hán biết bao, cực kỳ ăn khớp với La Hán Quyền!"
Mạnh Cảnh Chu nghe vậy, lao vọt về phía Lục Dương như cọp đói vồ mồi: "Ta thấy ngươi mới giống La Hán!"
Lục Dương chột dạ, co giò lên chạy: "Ta đây là do La Hán Quyền đại thành, ngươi không thể đánh ta!"
"Thứ này của ngươi căn bản không phải La Hán Quyền, mà là thuật cạo đầu! Ngươi đứng lại cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận