Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 190: Đại cơ duyên !

Có thể thấy cảnh chém giết dữ dội diễn ra khắp nơi trong khu rừng rậm, hết trận này đến hết lần khác, khiến người ta xem đến rùng mình.
Ma Đạo hành sự tàn nhẫn, âm mưu quỷ kế nhiều vô số kể, mọi người đều dốc hết sức bình sinh, ở nơi đây thỏa sức phóng thích thiên phú và bản tính của bản thân.
Không cần nói đến ba người như Tửu Nhục Hòa Thượng, Ma Đao Cổ Trát và Yên Phi, họ đều là những ứng cử viên vô cùng nổi trội. Ngoài ba người đó, còn có khá nhiều người, thường ngày không có gì nổi bật, nhưng lại khiến người ta há hốc mồm trong cuộc khảo nghiệm lần này.
Biểu hiện của Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt khá nổi bật, đã có nhiều người chết dưới tay hai người họ, kẻ bị thiết quyền xuyên thủng, người bị búa tạ đập nát.
Danh tiếng của hai người họ lớn dần, ngày càng nhiều tuyển thủ biết đến hai tên khó xơi này, không muốn đụng độ với họ.
Nắm đấm và chiếc búa của hai người đều dính máu, toàn thân tỏa ra sát khí, ánh mắt đỏ ngầu, vừa nhìn liền biết đó là hai tên ngang tàng giết người không chớp mắt, đã giết đến phát rồ rồi.
Huyết thống Man Tộc Thượng Cổ của Man Cốt càng bị kích phát mạnh mẽ. Thời Thượng Cổ chiến loạn liên miên, Man Tộc Thượng Cổ là một trong những chủng tộc mạnh nhất, tất nhiên không thể thiếu việc thảo phạt kẻ địch. Thứ chảy dài trong thâm tâm của Man Tộc Thượng Cổ là dòng máu hiếu chiến và bất khuất... Cùng với lời nguyền của Hoàng Đậu Đậu.
"Trước giờ chưa từng nghe nói về hai người này, họ chui ra từ xó nào vậy? Xét theo năng lực của họ, có thể sánh ngang với Tửu Nhục Hoà Thượng. Ngươi xem Tửu Nhục Hoà Thượng kìa, gã ta cũng không dám đối đầu với họ, một mực hoạt động ở khu vực khác!"
"Có lẽ là lấy được truyền thừa ở một nơi nào đó, nếu không thì chính là hạt giống được trưởng lão bí mật bồi dưỡng!"
"Chỉ không biết hai người họ so với nhau, thì ai sẽ nhỉnh hơn." Bên trong và ngoài vòng đấu, ai ai cũng đang bàn tán về chuyện Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt.
Thiết quyền của Mạnh Cảnh Chu vô địch, một quyền đã nện nát một người Trúc Cơ Trung Kỳ, đối phương thậm chí còn là tuyển thủ khá có tiếng tăm.
Hiện giờ hắn ta ở cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ. Với tư cách là đệ tử của Vấn Đạo Tông, và dòng chính của nhà họ Mạnh, một khi rời khỏi Vấn Đạo Tông, thì hắn ta chính là người vô địch trong cùng cảnh giới.
Bên cạnh Man Cốt vang lên Lời Thánh Nhân , một búa tiễn một người, thậm chí chẳng buồn chớp mắt lấy một cái, cảm giác mâu thuẫn quỷ dị này khiến y trông như một tên tâm thần.
Cuối cùng, hai người họ đụng mặt nhau, trong ánh mắt mang theo sự bất kham, ai cũng không phục đối phương.
Man Cốt giơ cây búa tạ lên, quát hỏi: "Báo tên ra đây!"
"Mạnh Cảnh Chu! Ngươi là ai?"
"Man Cốt."
Cả người họ đều là người tiếc lời như vàng, không nói chuyện thừa thải, trực tiếp bắt đầu trận đánh.
Hai người này đều là những người xuất sắc trong cảnh giới Trúc Cơ, là ứng cử viên ưu tú nhất, một khi giao chiến, liền gây chấn động đất trời, cây cối bị sóng xung kích tàn dư của trận chiến ảnh hưởng, gãy đổ ngã rạp, như đẽo gỗ mục.
Các tuyển thủ khác quan sát từ xa, hy vọng hai người này đấu đến lưỡng bại câu thương, chúng bèn có thể ngư ông đắc lợi.
Con số trên dấu ấn của hai người họ cực kỳ cao, nếu như ai có thể giết chết họ, thì người đó có thể nhận được con số trên dấu ấn của bọn họ.
Đây là một mớ tài sản khiến mọi người đều thèm khát!
Tửu Nhục Hòa Thượng và Ma Đao Cổ Trát bí mật quan sát, trong lòng thầm kinh hãi.
"Mối đe dọa của hai người này không kém gì Yên Phi!"
"Đúng là rất mạnh, nhưng vẫn kém hơn ta, ta vẫn còn bài tẩy chưa để lộ ra, còn hai người này đã bị ta nhìn thấu."
"Không ngờ đối thủ trong lần này ngoài Yên Phi và Tửu Nhục Hòa Thượng, còn có thể gặp được kình địch như thế, đúng là ngọa hổ tàng long mà!"
"Vừa hay, ma đao đang khát máu, máu của bọn phế vật kia không thể khiến ma đao thấy no được, máu của hai thiên tài tuyệt thế này, chính là món mà ma đao yêu thích nhất!"
"Ha ha, trận đánh này thật sảng khoái, lâu rồi không gặp được đối thủ đủ tư cách để giao chiến với ta!" Mạnh Cảnh Chu buông giọng cười to.
Man Cốt cũng hào hứng không thôi, dòng máu Man Tộc Thượng Cổ trong người của y cũng đang sôi sục và bùng cháy.
Lại một gốc cây cổ thụ khác ngã xuống trong trận giao chiến của hai người họ. Sau khi cây cổ thụ gãy đổ, một gốc cây Bồ Đề hiện ra trước mắt hai người.
Trên cây Bồ Đề, ba đứa bé con lắc lư theo gió, cây Bồ Đề có công dụng tĩnh tâm định thần, cảnh tượng này trông thiêng liêng dị thường.
Mạnh Cảnh Chu giật nẩy người: "Không ngờ là cây Bồ Đề nhân sâm quả!?"
"Nhân sâm quả?" Man Cốt cũng kinh ngạc không kém.
Thánh vật ở trước mắt, hai người họ không hẹn mà cùng chọn ngừng chiến.
"Đây chính là cây nhân sâm quả trong truyền thuyết ư?" Man Cốt bán tín bán nghi.
Mạnh Cảnh Chu gật đầu: "Không thể nhầm được, ngươi xem ba đứa bé trắng trẻo tròn ú mọc trên cây, đây chẳng phải chính là quả nhân sâm trong truyền thuyết sao!"
Man Cốt tiếp tục hỏi: "Nhưng sao quả nhân sâm lại mọc trên cây Bồ Đề?"
Mạnh Cảnh Chu tỏ vẻ 'ngươi đúng là thiếu hiểu biết thật': "Điều này thì do ngươi không biết đó thôi. Cớ sao quả nhân sâm lại hiếm có, khắp cả thế gian cũng không tìm ra được một cây nhân sâm quả? Chính là vì xưa nay vốn không có cây nhân sâm quả!"
"Quả nhân sâm là sản vật ám hợp quy luật của trời đất mà sinh ra, chỉ xuất hiện trên các loại cây khác, khi một cây tích tụ được tinh hoa trời đất, thì quả nhân sâm sẽ mọc ra một cách tự nhiên."
"Trong vô số các loại cây, cây Bồ Đề là thần dị nhất, có vô số truyền thuyết, là loại cây lý tưởng nhất để quả nhân sâm sinh trưởng!"
Man Cốt bừng tỉnh, không ngờ còn có một lớp hàm ý như thế.
Quả nhân sâm ở ngay trước mắt, là đại cơ duyên, hai người không có lý do để tiếp tục trận chiến nữa, dù cho mỗi người một quả, thì vẫn còn dư một quả.
Ban đầu mọi người vốn không nhận ra quả nhân sâm, nhưng nghe Mạnh Cảnh Chu nói có sách mách có chứng mà phân tích một phen, bèn cảm thấy đây đúng thật là quả nhân sâm.
Liên tưởng đến lời Giáo Chủ từng nói, trong khu rừng rậm này có đại cơ duyên.
Chẳng lẽ Giáo Chủ đang nói về ba quả nhân sâm này?
"Lên!"
Những người ẩn nấp trong chỗ khuất lũ lượt lao ra, quyết phải hái cho bằng được một quả nhân sâm!
Ma Đao Cổ Trát phóng ra kim châm mỏng như lông bò, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt phát hiện ra ám khí, nhảy ra phía sau, tránh khỏi đòn này.
Hai người họ cách nhâm sâm quả một khoảng, điều này đã tạo cơ hội cho mọi người tận dụng.
Cho dù đối thủ cạnh tranh gồm nhóm người như Mạnh Cảnh Chu, Tửu Nhục Hòa Thượng, thì vẫn phải liều một phen.
Một khi có được quả nhân sâm, thì từ đây con đường tu tiên sẽ bằng phẳng thông suốt.
Đáng để liều mạng!
Ma Đao Cổ Trát dẫn trước cướp được một quả, gã ta không lưu luyến, hái xuống bèn chạy.
"Đây chính là quả nhân sâm sao? chất liệu giống thịt, chả trách gọi là quả nhân sâm!"
Mọi người hối hận, ở phía sau truy đuổi gắt gao, nhưng tốc độ Ma Đao Cổ Trát nhỉnh hơn một phần, nơi đây lại là khu rừng rậm, không lâu sau, gã ta đã cắt đuôi mọi người.
Chỉ có những gì đã luyện hóa, mới thuộc về bản thân, Ma Đao Cổ Trát dựa theo tôn chỉ này, cắn một ngụm.
Không cắn được.
"Không lẽ chất liệu của quả nhân sâm giống thịt, nhưng một khi muốn ăn nó, thì sẽ trở nên cứng cỏi vô bì."
Ngay lúc đang suy xét phải dùng quả nhân sâm như thế nào, thì gã ta chợt thay đổi sắc mặt.
"Chết tiệt, có độc!"
Gã ta lộ ra vẻ không thể tin được, bề mặt quả nhân sâm có kịch độc!
Ai đã làm chuyện này? Đây là quả nhân sâm cơ mà, cách hạ độc này quả thực là phung phí của trời!
Lúc này, quả nhân sâm cũng lên tiếng: "Không ai từng nói cho ngươi biết, đừng có mà ăn bậy quả dại ven đường à?"
Trong ánh mắt cận kề cái chết đầy vẻ tiếc nuối của Ma Đao Cổ Trát, quả nhân sâm vận động thân thể.
Lục Dương cao ba tấc duỗi mình, diễn quả như sâm lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được vận động thân thể.
Đây là kỹ năng mới hắn ngộ ra khi bị các sư huynh sư tỷ trong Vấn Đạo Tông dày vò - trước tiên Thành Thốn, sau đó Súc Địa, luân chuyển Chủng Thụ Quyết .
Như vậy thì trên cây Bồ Đề sẽ mọc ra ba tên tiểu Lục Dương, rồi lại nhờ mấy tên lừa đảo như Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt tuyên truyền một phen, hắn lắc mình biến hóa một thoáng, bèn đã trở thành quả nhân sâm.
Tiện thể thoa lên người một lớp kịch độc.
Những kẻ có thể cướp được quả nhân sâm, tu vi chắc chắn không thấp, bảo đảm không trượt vào đâu được.
"Chỉ có thế mà còn dám lăn lộn trong Ma Giáo à? Dễ lừa đến thế." Lục Dương lắc đầu với vẻ ghét bỏ, giết chết Cổ Trát.
Trình độ của thế hệ Ma Giáo này đúng là chẳng ra sao mà, ba tên Chánh Đạo như bọn họ thậm chí có thể lừa đến Ma Đạo quay mòng mòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận