Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1122: Có mượn không trả (2)

Bên trong có một người hô, nếu muốn phá cục, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực, nghe theo chỉ huy.
Hắn gọi Lâm Trung Nhân, con trai Đại Lý Tự khanh, mặc dù không quá nổi bật bên trong người đồng lứa như bọn người Chung Ý ở Đế thành, cũng được xưng tụng tương đối ưu tú.
Hiện tại Chung Ý, Lạc Vô Song, Tôn Truyền Tiên lần lượt thấy bại, An Nam Nhi một mực ngồi bên cạnh Mạnh Cảnh Ngọc, không có ý tham chiến, nhất định phải có người đứng ra chủ trì đại cục.
Lâm Trung Nhân đi ra chỉ huy mọi người, mọi người miễn cưỡng cũng nhận.
- Chờ một chút, Nguyên Anh của Lục Dương ở nơi nào!
Mọi người ngạc nhiên phát hiện, Vô Địch Anh biến mất không thấy gì nữa ở trước mắt bao người.
Bỗng nhiên, Lâm Trung Nhân giống như bị thứ gì va vào một phát, bay rớt ra ngoài, treo ở bên trên cổ thụ.
- Là Nguyên Anh của Lục Dương, Nguyên Anh của Lục Dương ẩn thân.
Có người phản ứng nhanh, đoán ra Nguyên Anh của Lục Dương làm cái gì.
Vô Địch Anh có thể sử dụng tuyệt đại đa số chiêu thức của Lục Dương, Lục Dương ở Trúc Cơ kỳ nếm thử học qua một chiêu thức tên là ẩn thân chú, hiệu quả là chỉ ẩn tàng thân thể, không ẩn tàng quần áo, bởi vì tác dụng quá gân gà, Lục Dương rất ít vận dụng.
Nhưng Vô Địch Anh khác biệt, nó không có quần áo, dùng không có bận tâm.
Lâm Trung Nhân muốn đứng ra chủ trì đại cục bị Vô Địch Anh đánh bay, mọi người lại lần nữa loạn cả một đoàn, có người đối phó Bất Hủ tiên tử, có người tìm kiếm Vô Địch Anh, trong lúc đó còn có người muốn đứng ra chỉ huy mọi người, cũng bị Vô Địch Anh đánh bại.
Bên trong không gian tinh thần, Lục Dương nhìn mà đăm chiêu, bắt giặc trước bắt vua, xem ra mặc dù Vô Địch Anh không có trí tuệ, lại có thể dựa vào bản năng làm ra phản ứng hợp lý nhất.
Vô Địch Anh một bên không cần tiền thi triển chiêu thức, một bên dùng ‘Thôn thiên’ Thôn phệ linh lực trong rừng rậm La Thiên, tốc độ những người khác hấp thu linh lực hoàn toàn không sánh bằng Vô Địch Anh, rất nhanh linh lực trong rừng rậm La Thiên liền biến mất hầu như không còn, linh lực mọi người dùng một chút ít một chút, không thể bổ sung lại.
Nếu ai lấy ra linh thạch hấp thu linh lực, cũng sẽ bị Vô Địch Anh cướp đi.
Mạnh Cảnh Chu đứng nơi xa quan chiến thấy cảnh này đập bắp đùi một cái:
- Nguyên Anh của lão Lục quả thực là khắc đi ra từ trong một mô hình với lão Lục.
Để tay lên ngực tự hỏi, chuyện thất đức như vậy hắn làm không được.
Vô Địch Anh và Bất Hủ tiên tử mang đến áp lực hai tầng tinh thần cùng hiện thực, mặc dù có người không đi quản Vô Địch Anh, chuyên tâm khiêu chiến Bất Hủ tiên tử cũng vô dụng, Bất Hủ tiên tử rất có thể đánh.
Bất Hủ tiên tử hổ bộ long hành bễ nghễ thiên hạ, một quyền quật ngã một tên:
- Bản tọa đã sớm nói, các ngươi không được.
- Thiên Địa có đại kiếp, bản tọa ứng kiếp mà sinh, chính là người thiên mệnh sở quy, phàm phu tục tử các ngươi há có thể là đối thủ của bản tọa?
- Bất quá nể tình các ngươi có một chút thiên phú trên thân, miễn cưỡng có tư cách trở thành thần dân của vương triều Đậu Nành.
Bất kể là ngã trên mặt đất, hay là chuẩn bị ngã trên mặt đất, nghe được câu nói sau cùng, đều cùng nhau sững sờ.
Vương triều Đậu Nành là thứ đồ gì, chưa nghe nói qua?
- Vương triều Đậu Nành chính là vương triều bản tọa chuẩn bị thành lập, chính là thiên hạ chính thống, các ngươi có thể xưng hô bản tọa là Đậu Đế.
Đây là hoàn toàn không để Đại Hạ vào mắt.
Tất cả mọi người lần đầu tiên gặp có người trắng trợn nói mình muốn thành lập vương triều mới.
Lá gan của Lục Dương này không khỏi cũng quá lớn đi, trình độ vô pháp vô thiên còn ở phía trên Bất Ngữ đạo nhân.
Lục Dương trông mong nhìn qua trần nhà trong không gian tinh thần, cảm thấy mình bị hại.
- Không có người nguyện ý gia nhập vương triều của bản tọa sao?
Bất Hủ tiên tử hơi có thất vọng, xem ra chỉ có Nhị đương gia nguyện ý gia nhập vương triều Đậu Nành.
Đại trung thần.
Mọi người không còn tâm tư tái chiến, bị Bất Hủ tiên tử đánh quăng mũ cởi giáp, đại bại mà về.
Bất Hủ tiên tử thu hồi Vô Địch Anh, chống nạnh, dương dương đắc ý nhìn bọn con em thế gia chạy trối chết, chỉ trỏ:
- Hừ hừ, cùng bản tiên đánh, các ngươi còn kém xa lắm!
Bên trong không gian tinh thần, Lục Dương một mặt lấy lòng thương lượng với Bất Hủ tiên tử đang ngồi cao cao tại thượng.
- Thánh thượng ngài nhìn, đánh cũng đánh xong, thân thể của thần...
Nào có thể đoán được Bất Hủ tiên tử lộ ra một bộ biểu tình vẫn chưa thỏa mãn:
- Đế thành này nhìn qua chơi rất vui, Tiểu Dương tử hai ta thương lượng một chút, lại cho ta chơi đùa thân thể này có được hay không?
- A? Cái này... Không tốt lắm đâu.
Lục Dương chần chừ, nếu lại để cho Bất Hủ tiên tử dùng thân thể của mình, danh tiến của mình sẽ còn kém đến mức nào chứ?
Bất Hủ tiên tử nhìn ra Lục Dương không quá nguyện ý cho mượn thân thể, liền đổi một loại phương thức:
- Vân nha đầu còn hứa hẹn bản tiên có thể làm tông chủ đại diện một năm, bản tiên quyết định dùng vào cơ hội lần này, hiện tại bản tiên lấy thân phận tông chủ đại diện mệnh lệnh ngươi, giao ra thân thể.
Sau khi trở về từ Đông Hải, Vân Chi cho rằng Bất Hủ tiên tử có cống hiến cực lớn, có thể làm tông chủ đại diện một năm, thời điểm đó Bất Hủ tiên tử nói giữ lại về sau sẽ dùng.
Lục Dương hoang mang.
Tiên tử ngươi lưu lại tông chủ đại diện là vì sau này ra lệnh cho ta, đúng không?
- Thần tuân chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận