Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 103: Hình như đã gọi đúng tiên danh...

Con ngựa già rất may mắn, trước khi hẹn ước trọn đời với con ngựa cái nhỏ màu nâu, nó đã được tìm thấy. Mạnh Cảnh Chu trả xong tiền, dẫn con ngựa già và xe ngựa rời đi.
"Không, không, không, dừng chân trong chuồng ngựa không cần nhiều tiền đến thế." Cậu phục dịch trong chuồng ngựa ngăn trở nói.
"Tiền thức ăn thì sao? Các người không lấy à?" Mạnh Cảnh Chu thắc mắc, con ngựa già từ sớm đã ăn hết thức ăn thượng hạng do hắn ta mang tới, hắn ta còn tưởng rằng con ngựa già đã đói đến xanh mặt rồi, bắt đầu ăn thức ăn thông thường.
Cậu phục dịch lắc đầu: "Con ngựa của quan khách không ăn gì cả."
"Hửm?" Mạnh Cảnh Chu ngơ ngác, hắn ta vừa vuốt bờm của con ngựa già vừa hỏi: "Ngươi đã Tịch Cốc rồi à?"
Con ngựa già phát ra tiếng khịt mũi, nhưng không trả lời.
Ngựa sao có thể biết nói chuyện?
Mạnh Cảnh Chu đe dọa với vẻ hung tợn: "Nếu ngươi không trả lời, thì sẽ không còn thức ăn cho ngươi nữa!"
Một người và một con ngựa giằng co hồi lâu, con ngựa già vẫn không trả lời, Mạnh Cảnh Chu đành chấp nhận thua cuộc. Hắn ta cũng đoán ra một số điều.
Hắn ta cứ thắc mắc sao lúc đầu bỏ nhà ra đi lại suôn sẻ đến thế. Ngay cả em gái của hắn ta cũng biết mình sắp bỏ nhà ra đi, mọi người trong gia đình chắc chắn cũng biết, nhưng không ai ngăn cản, không có chút lo lắng rằng mình sẽ xảy ra sự cố.
Loại trừ khả năng bản thân không phải là con ruột, vậy thì chỉ có thể là họ biết rằng mình sẽ an toàn.
Giờ thì đáp án đã rõ rành rành rồi, con ngựa dùng để kéo xe chính là sự bảo hiểm lớn nhất.
Chẳng qua không biết được tu vi của con ngựa già, nhưng nếu nó có thể bảo vệ bản thân, thì tu vi hẳn là không thấp.
Mạnh Cảnh Chu oán trách: "Nếu ngươi mạnh như vậy, tại sao lúc đầu không ngăn chặn đại sư tỷ lên xe ngựa?"
Mạnh Cảnh Chu vẫn nhớ lúc đó, hắn ta ngây thơ mà cho rằng đại sư tỷ là thí sinh, cho cô ấy lên xe, nói rằng bản thân đã có được đề thi nhập tông.
Đúng là xấu hổ đến muốn độn thổ.
Nếu con ngựa già có thể ngăn chặn đại sư tỷ, vậy há chẳng phải mọi chuyện sẽ không xảy ra rồi sao?
Con ngựa già nhìn Mạnh Cảnh Chu, giống như đang nhìn một tên điên.
Trước khi rời đi, Lục Dương đã nói lời tạm biệt với Vệ bổ đầu.
Vệ bổ đầu không hề thấy ngạc nhiên trước việc nhóm người Lục Dương rời đi.
Có người tu tiên nào lại mở quán nướng cả đời cơ chứ? Họ chẳng qua là muốn trải nghiệm điều mới mẻ, đợi khi cảm giác đó qua đi, thì họ sẽ không tiếp tục mở quán nữa.
"Thật đáng tiếc mà, sau này không còn cơ hội thưởng thức món nướng ngon như vậy nữa rồi." Vệ bổ đầu cảm khái, "Ta còn mong chờ bắt người ở quán nướng các người, giúp ta thăng chức lên vị trí Tổng Bổ Đầu."
Vệ bổ đầu ước tính rằng bản thân bắt thêm ba tên tu sĩ Ma Đạo nữa, thì có thể thăng lên chức Tổng Bổ Đầu rồi.
"Ngươi rời khỏi đây cũng tốt, sắp tới trong quận Diên Giang này có thể sẽ không yên bình."
"Ý các hạ là gì?"
Vệ bổ đầu nói khẽ: "Chuyện này ngươi nhớ không được nói cho người khác biết."
"Tại hạ hiểu mà."
Đối với phẩm cách của Lục Dương, Vệ bổ đầu vẫn có thể tin tưởng được: "Ngươi biết Lý thái thú mà phải không? Hiện tại có tin đồn rằng Lý thái thú vì muốn thăng chức, nên đã cấu kết với tu sĩ Ma Đạo, rốt cuộc là tán tu Ma Đạo, hay là người trong Ma Giáo thì vẫn chưa thể kết luận, nhưng chắc chắn rằng tu vi của đối phương không thấp, nếu không thì cũng chẳng có tư cách để hợp tác với Lý thái thú."
"Thi thể của Lý thái thú đã được phát hiện trên núi Tùng Sơn. Phòng Tổng Bổ Đầu đoán rằng Lý thái thú đã xảy ra xung đột lợi ích với tu sĩ Ma Đạo. Lý thái thú tử vong, nhưng tu sĩ Ma Đạo vẫn còn sống, điều này cho thấy tu vi của tu sĩ Ma Đạo còn cao hơn cả Lý thái thú. Ông ta chỉ cách giai đoạn Nguyên Anh có mỗi một bước chân, ngươi thử nghĩ xem tu vi của tu sĩ Ma Đạo phải cao đến mức nào!"
Lục Dương thoáng rụt cổ lại: "Tu sĩ Ma Đạo đó đúng thật là hung ác!"
"Vì vậy ta mới nói các người rời đi là chuyện tốt. Quận Diên Giang này trông có vẻ bình yên, nhưng trong thực tế thì nói không chừng có tu sĩ Ma Đạo đang ẩn nấp ở một nơi nào đó, ở ngay bên cạnh chúng ta!"
Lục Dương cảm thấy quả thực như thế: "Đúng vậy."
Man Cốt lưu luyến không thôi mà từ biệt với quán nướng. Vinh quang của món nướng nhà họ Man rốt cuộc không thể được rạng danh trong thế hệ của y.
Hai con ma trành hân hoan vui mừng, ăn mừng việc bản thân không cần phải nướng thịt suốt ngày suốt đêm nữa.
Lúc chuẩn bị rời đi, Đường Nguyên Sinh đã tiễn biệt ba người họ, ông ấy nhắc nhở họ rằng việc lẻn vào Vấn Đạo Tông khó khăn muôn trùng, nên họ nhất định phải lấy cẩn trọng làm ưu tiên hàng đầu.
Lục Dương nói: "Bậc cao niên người cứ yên tâm đi, ba người bọn tại hạ chắc chắn sẽ không phụ sự phó thác của tổ chức, nhất định sẽ lẻn vào Vấn Đạo Tông, đánh cắp được thông tin cơ mật, để Bất Hủ Giáo của chúng ta bùng nổ rực sáng."
Trên xe ngựa, con ngựa già kéo xe một cách thong thả, trông có vẻ đi rất chậm, nhưng thực chất biên độ rất lớn, chuyện này liên hệ đến kiến thức không gian cực kỳ sâu xa.
Trong chiếc xe ngựa, ba người họ tán dóc về Bất Hủ Tiên Nhân.
"Huynh xem, trong sổ ghi chú còn có tên của ba người chúng ta, Bất Hủ Tiên Nhân Lục Dương, Bất Hủ Tiên Nhân Mạnh Cảnh Chu và Bất Hủ Tiên Nhân Man Cốt.” Lục Dương cười nói, nhìn thấy tên của bản thân trong quyển sổ ghi chú của Ma Giáo, quả thật là một chuyện khá thú vị.
Những người mà hắn quen biết đều có thể được tìm thấy trong quyển sổ ghi chú, có thể thấy được rằng Ma Giáo rất chú tâm trong việc hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân.
“Các huynh đoán xem rốt cuộc Bất Hủ Tiên Nhân gọi là gì, Men-đê-lê-ép? Xô-crát?
Mạnh Cảnh Chu cười ‘khà khà’: "Nói không chừng là một cái tên ti tiện, như Cẩu Đản, Cẩu Thặng gì đó, nói tên ra thì ngượng mồm, nên mới che giấu, ở bên ngoài chỉ dùng tôn xưng."
"Cũng có khả năng là tên của Man Tộc bọn đệ."
Ba người họ chẳng hề có tí lòng kính nể đối với Bất Hủ Tiên Nhân, họ bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Đường Nguyên Sinh về việc cách một tháng mới đoán tiên danh một lần, họ tùy ý mà suy đoán tiên danh.
"Mọi người nên bớt lại một chút, nếu chúng ta thực sự đoán đúng tên của Bất Hủ Tiên Nhân thì phải làm sao?" Lục Dương nhắc nhở, Bất Hủ Tiên Nhân là bạn hay thù vẫn là ẩn số, Bất Hủ Tiên Nhân bảo hộ Nhân Tộc chỉ là lời nói từ một phía của Bất Hủ Giáo, không thể tin tưởng hoàn toàn.
"Bằng không vậy đi, sau này chúng ta gọi 'Bất Hủ Tiên Nhân' là 'Bất Hủ Tiên Tử', vậy thì ngay cả khi chúng ta đọc đúng tên, Bất Hủ Tiên Nhân cũng không thể sống lại." Lục Dương đưa ra đề xuất.
"Lục Dương nói có lý, ta tán thành." Mạnh Cảnh Chu giơ tay đồng thuận.
Man Cốt cảm thấy vẫn là Lục Huynh suy nghĩ thấu đáo.
Chiếc xe ngựa đi được một lúc, ba người họ cảm thấy đói, liền xuống xe ở khu rừng nhỏ, dự định ăn chút đồ.
Khu rừng nhỏ chắn đi ánh mặt trời khiến người ta khó chịu, không khí tĩnh mịch, tiếng chim ríu rít từ xa vọng đến, khiến người ta không thể tự chủ mà cảm thấy thư giãn.
Mạnh Cảnh Chu trải ra khăn ăn, Lục Dương lấy ra nồi, chén, đũa và phù lục dùng để thắp lửa, còn Man Cốt thì triệu hồi ra ma trành.
Hai con ma trành mới thất nghiệp được nửa ngày, liền bị Man Cốt triệu hồi ra ngoài, làm lại nghề xưa, bắt tay vào nướng thịt một cách chuyên nghiệp.
Mạnh Cảnh Chu lấy ra một cuốn công thức nấu ăn và một đống chai lọ, đẩy hết cho hai con ma trành: "Đừng làm thịt nướng nữa, thay đổi khẩu vị, nào, hai tên bọn ngươi dựa theo công thức nấu ăn này mà làm."
Lục Dương và Man Cốt nhìn lấm lét, tại sao ngươi lại mang theo bên người một cuốn công thức nấu ăn?
Hai con ma trành chỉ có thể bắt đầu học từ đầu, trước tiên là chuẩn bị bắt đầu từ món trứng chiên đơn giản nhất.
Lúc sống không cố gắng, sau khi chết lại chăm chỉ học tập.
Ba người họ hoàn toàn không có ý định sử dụng Tịch Cốc Đan, nếu có thể ăn ngon, thì tại sao lại phải ăn mấy thứ như Tịch Cốc Đan?
"Đường Nguyên Sinh đoán rằng Bất Hủ Tiên Tử là người Man Tộc của huynh, Man Tộc Thượng Cổ có truyền thuyết tương tự không?" Lục Dương hỏi.
Man Cốt lắc đầu: "Đệ nghe trưởng bối nói rằng, Man Tộc Thượng Cổ cân trời đọ đất, có thể đọ sức với tiên nhân, nhưng chưa bao giờ nghe nói rằng Man Tộc của bọn đệ đã từng sản sinh tiên nhân."
"Di tích đó cũng thật kỳ lạ, cũng đã ghi chép về sự vĩ đại của Bất Hủ Tiên Tử rồi, sao lại không tiện thể viết luôn tên của Bất Hủ Tiên Tử vào đó?"
Mạnh Cảnh Chu nói có sách, mách có chứng mà phân tích: "Huynh nghĩ xem, vào thời Thượng Cổ, mọi người đều có biệt danh và tên họ oai phong lẫy lừng. Trước khi khai chiến, mọi người tự báo tên tuổi. Đến lượt Bất Hủ Tiên Tử thì lại nói bản tôn chính là Bất Hủ Tiên Nhân Lý Cẩu Đản, à không, nên nói là Bất Hủ Tiên Tử Lý Cẩu Đản, như thế thì còn chưa đánh mà khí thế đã thua hết một nửa rồi!"
"Bất Hủ Tiên Tử nhất định muốn xóa bỏ lịch sử đen như thế này!"
Lục Dương cũng cười nói: "Cũng có thể là cái tên quá dễ thương, không có sức uy hiếp, chẳng hạn như Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu hay gì đó."
Bảy chữ Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu dường như đã chạm vào thiên cơ, trời đất cũng vì nó mà biến đổi, một lực lượng không thể hiểu được lượn lờ trên đầu của ba người họ, hình thành một bóng người.
Con ngựa già vốn rất thư thái, bổng chốc trở nên cảnh giác, chắn trước người của Mạnh Cảnh Chu, nhìn chằm chằm vào lực lượng trên không trung.
Ba người họ nuốt một ngụm nước bọt.
Toang rồi, hình như làm lớn chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận