Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 78: Chánh Ma một nhà cùng thân

Các bổ khoái phân tán ra mà ngồi, lời của Vệ bổ đầu không hề nói quá, quả thật có rất nhiều người đến, số bàn gần như được ngồi đầy.
Bàn của đà chủ ở ngay giữa, xung quanh đều là bổ khoái, bầu không khí trông có vẻ khá hòa hợp, có thể nói là Chánh Ma một nhà cùng thân.
Trì Tự Long sợ đến mức gấp rút cúi đầu xuống, đừng thấy ở bên ngoài đồn rằng gã hung hăng càn quấy như thế nào, đó chỉ là hình tượng mà gã tự xây dựng cho bản thân. Khi gã làm việc xấu, gã hoặc giả trang, hoặc che mặt, gặp phải người của quan phủ, nếu có thể thì sẽ trốn càng xa càng tốt.
Giờ đây không thể trốn được nữa, chỉ có thể cúi đầu làm đà điểu.
"Vệ bổ đầu, có tại hạ đây." Lục Dương vừa cười vừa đứng dậy chào hỏi Vệ bổ đầu.
Trì Tự Long trừng to mắt, nhìn Lục Dương với ánh mắt không thể tin được. Thì ra tên tiểu tử nhà ngươi chính là chủ quán!
"Các người đã bắt đầu rồi à" Vệ bổ đầu có chút áy náy.
"Không sao, nhóm người các hạ muốn ăn gì?"
Vệ bổ đầu khua tay nói: "Nhiều người như thế thì không chọn món nữa, có món gì thì lên món đó đi."
"Được." Lục Dương trả lời, hắn đã đoán được Vệ bổ đầu cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhóm người bổ khoái ngửi thấy mùi thơm từ bàn của đà chủ, đều bất giác nuốt nước miếng.
Lúc này là giờ ăn, họ vốn đã đói, khi ngửi thấy mùi thơm thì họ càng cảm thấy đói hơn.
May mắn là Lục Dương đã chuẩn bị từ sớm, khi nhóm người Vệ bổ đầu còn chưa đến, hắn đã yêu cầu ma trành bùng nổ hết mình, nướng trước một bộ phận, khi mọi người đến thì trực tiếp lên món.
Rất nhanh, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt bưng lên từng đĩa xiên nướng, để nhóm người của Vệ bổ đầu lót dạ trước.
Vệ bổ Đầu không nói ra nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích Lục Dương, nếu không cứ ngửi mùi thơm mà chờ mãi, thì khi trở về không tránh khỏi những lời trách móc từ đồng liêu.
"Giới thiệu một chút, đây là Tổng Bổ Đầu của bọn ta, Phòng Thanh Vân!"
Phòng Thanh Vân lịch sự mà bắt tay với Lục Dương. Là một tu sĩ giai đoạn Kim Đan, y có thể nhìn ra Lục Dương cũng là một tu sĩ.
Không chỉ có thể nhìn ra Lục Dương là một tu sĩ, y còn có thể nhìn ra rằng tất cả những người ngồi ở bàn của đà chủ đều là tu sĩ.
Y chẳng hề nói gì, tu sĩ mở quán nhiều không kể xiết, miễn là không đụng đến luật pháp, thì chuyện này có liên quan gì đến y?
Mở quán nướng cũng đâu phạm pháp.
Bàn bị chiếm rồi thì cứ chiếm thôi, với tư cách là Tổng Bổ Đầu, y không thể ỷ thế ép người, truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Sau khi Lục Dương ngồi xuống với vẻ tươi cười, Trì Tự Long nhỏ giọng chửi mắng, tố cáo với đà chủ: "Tên khốn nhà ngươi định bụng hại người, tại sao không nói sớm rằng bổ khoái sẽ đến?!"
Lục Dương thấy hết sức oan ức: "Đó không phải là muốn để cho các ngươi tạo mối quan hệ tốt với bổ khoái sao? Các ngươi đáng lý ra nên tận dụng cơ hội này mới phải chứ."
Lục Dương chỉ vào lá cờ thưởng treo trên tường: "Có thấy chưa, đây là lá cờ thưởng mà Vệ bổ đầu tặng cho ta."
Hắn thuận miệng nói khoác: "Trước khi ta gia nhập vào tổ chức, ta đã tìm sẵn cứ điểm từ trước, gây dựng mối quan hệ, móc nối với quan phủ. Như vậy, bất kể ta có làm gì, nhà quan cũng sẽ không nghi ngờ đến ta. Khi họ đến đây uống rượu, ta còn có thể nghe lén tin tức."
Sở đà chủ gật đầu, Lục Dương nói có sách mách có chứng, phù hợp với đánh giá của Giáo Chủ.
Giáo Chủ nói rằng ba người này hành sự trông giống như làm càn nhưng thực chất lại có ý nghĩa sâu xa khác, không thể chỉ nhìn vào bề ngoài khi xem họ làm việc.
Chỉ dựa vào mỗi việc chủ động kéo quan hệ với quan phủ, lòng gan dạ và cách nghĩ mà họ thể hiện ra ngoài đã vượt qua đại đa số những người trong giáo phái!
"Nào, uống."
Sau khi lót dạ với vài cây xiên nướng , nhóm người Vệ bổ đầu bắt đầu uống rượu.
Với càng lúc càng nhiều xiên nướng vào bụng, nhóm người bổ đầu cũng uống đến cảm hứng dâng trào, uống từ vòng này sang vòng khác, ăn uống linh đình, náo nhiệt không thôi.
Nơi hình thành sự đối lập rõ rệt với cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, chính là bàn ở ngay chính giữa của đà chủ, uống đến phải nói là cẩn thận, sợ rằng một khi uống quá chén sẽ tiết lộ ra chút chuyện.
Đến lúc sau, họ ngay cả rượu cũng không uống nữa, đổi sang uống trà.
Vệ bổ đầu thấy bàn của đà chủ uống đến không có chút bầu không khí nào cả, cảm thấy có lẽ là do sự xuất hiện của mình gây ra, nảy sinh lòng áy náy, y cầm ly rượu bèn đi qua bên kia.
"Nào nào nào, đừng để ý đến bọn ta, bọn ta tan ca rồi bèn là người bình thường, đến quán nướng cũng chỉ vì muốn ăn bữa cao hứng, uống chầu thỏa chí!".
"Nào, chúng ta uống một ly!" Vệ bổ đầu nói với Trì Tự Long.
Trì Tự Long dè dặt mà cầm ly trà lên, Vệ bổ đầu không vui, xụ mặt xuống nói: "Uống trà là có ý gì? Không nể mặt nhau phải không, rót rượu!".
Trì Tự Long không còn cách nào khác, chỉ có thể bấm bụng rót linh tửu ba mươi năm tuổi mà bản thân mang theo, một hơi uống cạn.
Nhìn Vệ bổ đầu theo vòng mà uống, những người bổ khoái khác rõ ràng đã uống quá chén, lần lượt học theo, uống rượu với người ở bàn của đà chủ, uống đến phải gọi là thỏa chí.
Không ai tìm nhóm người Lục Dương uống rượu, chủ quán mà uống quá chén thì chắc chắn không được.
Hơi men của linh tửu ba mươi năm tuổi không phải giai đoạn Trúc Cơ có thể hoá giải được, nhóm người Trì Tự Long đều uống đến say khướt.
Đà chủ thấy cũng uống được kha khá rồi, gã ta tìm một cái cớ rồi rời đi.
Lão đại vừa đi, dưới tác động của men rượu, mọi người dần trở nên phóng túng, hai người Trì Tự Long và Thẩm Tiến Nghĩa khoác vai nhau, quyết tâm phải đoàn kết lại, xông xáo ra một vùng trời trong Bất Hủ Giáo.
"Trì Tự Long, khuyết điểm lớn nhất của con người ngươi là tính cách quá nóng nảy, quá phô trương, ngươi nên kiềm chế một chút!" Thẩm Tiến Nghĩa cân nhắc thay cho Trì Tự Long.
Trì Tự Long không hài lòng, gã có bản tính tự do, không bằng lòng bị người ta phê phán: "Thôi được rồi, tính tình của ta phô trương, vậy phải giống như ngươi làm con rùa rút đầu, không dám tự mình ra tay, dạy ra một đám học sinh thay bản thân làm việc à?"
"Trốn tránh như đồ đàn bà!".
Thẩm Tiến Nghĩa giận tím mặt: "Trì Tự Long, ngươi đừng có thấy ta nể mặt mà không biết điều, ta đang cân nhắc cho ngươi, ngươi chớ quay lại cắn ta một nhát!"
Trì Tự Long còn tức giận hơn Thẩm Tiến Nghĩa: "Ngươi chửi ai là chó đấy!"
Dứt lời, gã liền đấm một cú vào mặt Thẩm Tiến Nghĩa.
Thẩm Tiến Nghĩa nào có thể chịu thiệt thòi như vậy, nếu như lần này nhẫn nhục chịu đựng, dựa vào tính cách của Trì Tự Long, chắc chắn gã sẽ được nước làm tới.
Thẩm Tiến Nghĩa cầm ly rượu lên liền tạt ngay. Mặc dù Trì Tự Long đã uống quá chén, nhưng phản ứng vẫn nhạy bén như thường, gã nghiêng đầu tránh sang một bên, rượu bèn trút lên khuôn mặt của Bạch Tử Phương, người đang xem náo nhiệt.
Bạch Tử Phương cũng không phải là người dễ tính, dính phải tai bay vạ gió thì nhất định phải đòi lại công bằng. Gã ta dùng gậy ông đập lưng ông, tạt rượu đầy người Thẩm Tiến Nghĩa, chưa dừng lại ở đó, gã ta còn cầm đĩa phang vào mặt của Thẩm Tiến Nghĩa.
Ba người này túm lấy nhau mà đánh, những người khác muốn can ngắn, nhưng kết quả lại bị ngộ thương, khiến cho họ lửa giận đầy mình.
Có lòng tốt không để bọn ngươi làm trò cười, bọn ngươi không cảm kích thì cũng thôi đi, còn dám đánh ta?
Nể mặt ngươi rồi!
Men say của linh tửu quá mạnh, đầu óc của mọi người đều không hoạt động tốt, cũng không quan tâm đến việc họ có phải là đang ở trong đám bổ khoái hay không, cả bọn đều động thủ đánh nhau.
‘Loảng xoảng !‘.
Không biết ai đã lật bàn, đồ đạc rơi lên bàn bên cạnh.
Nhóm người bổ khoái chưa bao giờ thấy ai hung hăng càn quấy như vậy, tu sĩ tụ tập đánh nhau.
Đấy còn là có bổ khoái ở bên cạnh, nếu không có họ, khó nói chắc sẽ đánh đến như thế nào.
Tu sĩ tụ tập đánh nhau, thoáng bất cẩn thì có thể đánh chết quần chúng đang vây xem, có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, nhất định phải răn đe!
Tổng Bổ Đầu Phòng Thanh Vân nhìn thấy tình hình, phát ra uy áp, trực tiếp trấn áp các tín đồ của Ma Giáo.
"Đưa đi, để chúng ở trong đại lao mà từ từ tỉnh táo lại!"
Mấy tên tín đồ Ma Giáo ngay lập tức tỉnh táo trở lại, nhận ra đã xảy ra chuyện gì, mồ hôi lạnh chảy dài.
Lần này, quá nhiều người đến cùng một lúc, hai con ma trành làm đến xuất hiện cả hư ảnh cũng trở tay không kịp, Man Cốt thấy vậy, tự mình lâm trận, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu qua lại không ngớt giữa sân sau và đại sảnh, số lượng xiên nướng đã chuẩn bị sẵn giảm với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Lục Dương vén rèm cửa, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, xiên nướng đã nướng hết rồi... Đây là tình huống gì vậy?"
Lục Dương nhìn thấy những tín đồ hống hách ngang ngược đang ngoan ngoãn mà ngồi ở đại sảnh, trong khi những người bổ khoái đang cười gằn mà canh chừng họ.
Vệ bổ đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi chủ quán Tiểu Lục rồi, bằng hữu của nhóm người các hạ tụ tập đánh nhau, Tổng Bổ Đầu ghét nhất là tu sĩ làm như vậy, động tĩnh lại quá lớn, người đi đường cũng để ý đến rồi, nếu không xử phạt thì chắc hẳn khó mà giải trình."
Lục Dương nín lặng.
Thành thật mà nói, Lục Dương sắp xếp bọn tín đồ và bổ khoái ngồi chung một bàn quả thật là có ý đồ bỡn cợt, nhưng thật sự không ngờ bọn người này gan lớn chùm trời, đánh nhau trước mặt bổ khoái.
Mạnh Cảnh Chu bĩu môi: "Ta đã nói rồi, đừng uống rượu, uống rượu chắc chắn không có chuyện tốt xảy ra."
Trong ngày tổ chức tiệc chào đón thành viên mới, bọn người Trì Tự Long bởi vì tụ tập đánh nhau, bị tạm giữ mười ngày.
Sau khi Sở đà chủ nghe được tin này, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận