Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 2: Đơn Linh Căn

Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu bây giờ chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Thôi xong, không ngờ họ lại thảo luận về cách gian lận ngay trước mặt giám khảo.
Đại sư tỷ Vân Chi dường như không biết về kế hoạch gian lận của hai người, chỉ liếc mắt rồi không để ý đến họ, bắt tay vào tổ chức kỳ sát hạch.
Có thể thấy cô ấy vẫn rất có uy tiếng trong các đệ tử của Vấn Đạo Tông, có thể gọi là mệnh lệnh như sơn.
Những người đệ tử Vấn Đạo Tông này ở bên ngoài đều là những nhân vật hô mây gọi gió, được mọi người theo đuổi, là ‘thiên chi kiêu tử’. Nhưng tất cả những vị ‘thiên kiêu’ này đều tuân theo mệnh lệnh của cô ấy, không có bất cứ chút chống đối hay sao nhãng nào, từ đó có thể thấy địa vị của đại sư tỷ Vân Chi cao như thế nào.
"Căn cốt là chướng ngại đầu tiên trên con đường thành tiên, nếu căn cốt không đủ, dù cho có bao nhiêu tài nguyên đổ vào, cũng không thể tu tiên. Nội dung kiểm tra ở vòng đầu tiên là kiểm tra căn cốt, mọi người đi lên theo thứ tự, nếu không tự tin về căn cốt của mình, có thể tự rời đi."
Không ai rời đi.
Những người có thể tham gia kỳ sát hạch của Vấn Đạo Tông đều đã biết về căn cốt của mình, rất ít người giống như Lục Dương, chỉ đến Vấn Đạo Tông để thử vận may vì gần nhà.
Hành động này của Vấn Đạo Tông là để ngăn chặn những người căn cốt không đáp ứng đủ yêu cầu của Vấn Đạo Tông mà vẫn muốn dùng thủ đoạn lừa lọc để trà trộn vào Vấn Đạo Tông.
Thông thường, đá căn cốt được sử dụng để kiểm tra căn cốt, có kích thước rất lớn và rất nổi bật, xem xét từ việc phía trước của Vấn Đạo Tông trống rỗng thì có thể thấy được rõ ràng là họ không định sử dụng đá căn cốt.
Một đệ tử Vấn Đạo Tông ngồi ở phía trước, tên gọi là Đái Bất Phàm, công pháp mà y tu luyện rất đặc biệt, linh khí lướt qua cơ thể của đối phương một vòng, y sẽ biết căn cốt của đối phương ra sao, công pháp tu luyện là gì, huyệt mệnh môn ở đâu... trong lúc chiến đấu như cá gặp nước.
Đái Bất Phàm giống như một bác sĩ đông y lão làng bắt mạch, chỉ cần đặt hai ngón tay lên cổ tay, y bèn có thể biết chính xác căn cốt của đối phương.
"Kim, Thủy, Hỏa, Tam Linh Căn? Cũng tạm được, ngươi qua kia đi."
"Thủy, Hỏa Song Linh Căn, không tệ."
"Thủy, Mộc Song Linh Căn, căn cơ từng bị tổn thương, chắc chắn là năm ngươi mười hai tuổi đã gặp một chấn thương lớn, theo lý thuyết đáng ra là đã để lại ẩn họa, nhưng số ngươi chưa tận, gặp được một người cao nhân, người cao nhân đó có lòng tốt, ra tay chữa khỏi cho ngươi, kỹ năng y học còn đặc biệt tinh xảo, hoàn thiện căn cơ của ngươi."
Người đó hơi kinh ngạc, không nghĩ Đái Bất Phàm xem chuẩn như vậy: "Năm đệ mười hai tuổi, gia mẫu qua đời vì bệnh, kế mẫu nắm quyền lực, kế mẫu lo rằng sự tồn tại của đệ ảnh hưởng đến địa vị của con trai ả, nên đã bày kế để hãm hại, đệ bị rơi vào hôn mê, khi tỉnh lại, đã hoàn toàn bình phục. Gia phụ nói với đệ rằng, lúc đó có một người cao nhân đang đi ngang qua, đã cứu đệ, lúc rời đi không để lại danh tính."
Sau khi người đó đi, đệ tử của Vấn Đạo Tông tiến đến chúc mừng việc tu vi của Đái Bất Phàm tiến thêm một bậc: "Chỉ bắt mạch một phen, bèn suy đoán ra tiền căn hậu quả, giống như được tận mắt chứng kiến! Tu vi của Đái sư huynh tiến bộ không ngừng, thật đáng chúc mừng!"
Đái Bất Phàm thản nhiên nói: "Ờ, thì có gì đâu, người cao nhân đó chính là ta, lúc đó ta vội vã đi đường, cứu người xong quên không để lại tên."
Trong lúc nói chuyện, Đái Bất Phàm xua tay với thí sinh tiếp theo: "Mười tám tuổi, đã quá tuổi rồi, ngươi về đi."
Một hoà thượng nhỏ tuổi với khuôn mặt đáng yêu, dưới sự dẫn dắt của một hoà thượng đứng tuổi, đến trước mặt Đái Bất Phàm chào hỏi một cách nghiêm túc.
Đái Bất Phàm lướt mắt nhìn, ném hoà thượng nhỏ tuổi cho hoà thượng đứng tuổi: "Tăng ni của chùa Huyền Không đến đây làm gì? Trong người ngươi có dấu ấn của trụ trì chùa Huyền Không, đi đi đi, về lại chùa Huyền Không của ngươi đi."
"Đệ nhớ chùa Huyền Không là một trong Ngũ Đại Tiên Môn, đúng không?" Lục Dương khẽ hỏi Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, nghiêm túc nói: "Chùa Huyền Không là nơi có ít đệ tử nhất trong Ngũ Đại Tiên Môn, vào lúc ít nhất chỉ có trụ trì và một đệ tử, số người nhiều nhất cũng không vượt quá mười người, nhà sư nhỏ tuổi này còn chưa từng tu hành, nhưng đã là đệ tử của chùa Huyền Không, chắc hẳn là có phật tính thâm hậu."
Y nhìn hoà thượng nhỏ tuổi được đưa đi bởi sư huynh của chùa Huyền Không, như gặp phải kình địch: "Đệ vốn tưởng rằng tương lai trong giới tu tiên, Đệ sẽ ngạo thị thiên hạ, không ngờ vẫn còn người có tư cách trở thành đối thủ của đệ."
Lục Dương cũng không biết Mạnh Cảnh Chu lấy đâu ra sự tự tin này: "Huynh một chút cũng không lo đại sư tỷ Vân Chi sẽ đá mình ra khỏi đây sao?"
"Lo gì, huynh không thấy trong các thoại bản, tiểu thuyết đều viết như thế sao? Môn phái lớn có mắt như mù, vu oan hãm hại, đuổi thiên tài trẻ tuổi ra khỏi tông môn, thiên tài trẻ tuổi xem chuyện này như nổi nhục, quyết chí phấn đấu, liên tiếp gặp kỳ ngộ, một bước lên mây, trở thành người mà môn phái lớn phải cúi nhìn, ờ không, ngước đầu nhìn lên."
Lục Dương im lặng một hồi rồi nhắc nhở: "... Nhưng hình như đại sư tỷ Vân Chi cũng đâu cần vu oan cho chúng ta."
"Có lý."
Vậy là Mạnh Cảnh Chu cũng phát hoảng.
"Khí tức trong người liên tục không ngớt, tự động luân chuyển, nhìn trang phục của ngươi cũng không giống người của dòng tộc tu tiên, không lẽ ngươi tình cờ ăn trái Tiên Quả Thanh Mộc khi còn nhỏ? Qua kia đi."
"Hừm, thể chất của ngươi khá thú vị." Đái Bất Phàm đặt ngón tay lên một người đàn ông khỏe mạnh da màu đồng, mắt y sáng lên, "Huyết mạch Man Tộc thượng cổ, đúng là đã lâu không thấy rồi."
Người đàn ông khỏe mạnh cao lớn, đầu sáng bóng như ngọc, màu da dưới ánh mặt trời cũng phản chiếu ánh sáng. Nhìn vẻ bề ngoài của y, nếu nói y 25 đến 26 tuổi cũng có người tin, nhưng Đái Bất Phàm không đưa ra nghi vấn gì về tuổi tác, cho thấy y vẫn chưa đầy mười sáu tuổi.
Lục Dương chỉ có thể nói câu đúng là phát triển tốt thật.
Đám đông hơi xáo động, Man Tộc thượng cổ, lực kéo núi dời sông, khí nuốt trọn nhật nguyệt, phồn vinh đến đỉnh điểm rồi sau đó biến mất trong dòng chảy thời gian.
Đại lục Trung Ương đã rất lâu không xuất hiện huyết mạch của Man Tộc thượng cổ, mọi người đều nghĩ rằng dòng máu thượng cổ này đã biến mất không còn tồn tại, mà bây giờ lại xuất hiện một người trong kỳ sát hạch của Vấn Đạo Tông.
Đái Bất Phàm ngáp một cái, đã kiểm tra được một nửa số người, sao lại đến cả đơn linh căn cũng không thấy, chẳng lẽ là bị mấy môn phái khác giật đi rồi sao?
Mạnh Cảnh Chu ung dung đứng lên, Đái Bất Phàm cũng không đặt nhiều hy vọng, nhưng khi ngón trỏ và ngón giữa đặt lên cổ tay Mạnh Cảnh Chu, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, thình lình bật dậy: "Thật không ngờ là Đơn..."
Nghe Đái Bất Phàm nói như vậy, tiếng bàn luận bên dưới vọng từ mọi hướng, không ngờ là Đơn Linh Căn!
Đơn Linh Căn có nghĩa là gì, rào cản ở mỗi cảnh giới dễ vượt qua hơn nhiều so với người khác, định sẵn có thể trở thành đại tu sĩ trong tiên đạo, vào triều có thể nắm giữ chức cao, ở ngoài có thể độc chiếm một phương, tự lập làm vua!
Mọi người tập trung ánh mắt vào Mạnh Cảnh Chu, trong mắt đầy vẻ háo hức, không có mặt xấu gì khi kết giao sớm với mẫu người như thế này, chỉ có ưu điểm!
Những vị trưởng bối vội vàng nhắc nhở hậu bối, sau khi vào Vấn Đạo Tông, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Mạnh Cảnh Chu.
Người Mạnh gia, đơn linh căn, đệ tử Vấn Đạo Tông, ba thân phận này gộp lại một chỗ, tương lai chắc như đinh đóng cột là nhân vật có thực quyền trong Vấn Đạo Tông, đại năng tu tiên lưu danh sử sách!
"Đơn Thân Linh Căn." Đái Bất Phàm thốt ra tên linh căn đầy đủ của Mạnh Cảnh Chu, cảnh tượng bỗng chốc vì thế mà lặng im.
Mạnh Cảnh Chu sôi máu vô cùng, Đơn Thân Linh Căn là cái quái gì, cả đời đơn thân à!
"Kiến thức đệ ít, đừng gạt đệ!" Mạnh Cảnh Chu trán nổi gân xanh, đập bàn rầm rầm, cực kỳ phẫn nộ.
"Đái sư đệ, đừng trêu chọc người khác." Âm thanh ảo mộng như tiên truyền đến, Vân Chi xuất hiện từ một làn sương khói, trừng mắt liếc Đái Bất Phàm, y chột dạ mà rụt cổ lại.
Mạnh Cảnh Chu mới dần dần bình tĩnh lại, phải ha, chắc chắn là Đái Bất Phàm đang nói phét.
Vân Chi lại nói với Mạnh Cảnh Chu: "Nhưng mà, Đái sư đệ cũng không lừa ngươi, ngươi thực sự là Đơn Thân Linh Căn, đó là tên gọi học thuật. Chỉ là trong giới tu tiên, mọi người quen gọi nó bằng tên thông tục hơn, Linh Căn Thuần Dương."
Mạnh Cảnh Chu im lặng không nói gì.
Cuối cùng, y đã biết lý do tại sao những trưởng bối trong dòng họ và phụ mẫu không nói linh căn cho mình biết.
Cái gì mà đến Ngũ Đại Tiên Môn bèn sẽ rõ, rõ ràng là họ ngại nói với mình!
Không trách được, kể từ sau khi kiểm tra xong căn cốt, cha mẹ cứ hỏi mình rằng muốn có thêm một đứa em trai hay em gái.
Đơn linh căn biến dị, Linh Căn Thuần Dương, chí dương, chí cương, khắc tinh của ma quỷ.
Duy trì thân thể thuần dương, tu vi tiến bộ như bay nghìn dặm mỗi ngày, phá đi thân thể thuần dương, tu vi sa sút như đổ nghìn dặm một thoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận