Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 385: Tiêu tiền để tránh họa

- Không hổ là Vấn Đạo Tông, tư duy sáng tạo, xa hơn chúng ta có thể sánh được.
- Ai nói không phải, nghe nói Vấn Đạo Tông lờ mờ có tư thế trở thành người đứng đầu trong Ngũ Đại Tiên Môn, từng người trong tông môn đềy là thiên kiêu nhân kiệt!
Mạnh Cảnh Chu quay đầu nhìn Lục Dương, sắc mặt Lục Dương trở nên kỳ lạ.
Chiếc phi xa này là do hắn phát minh ra. Về sau Ngũ trưởng lão để Lý Hạo Nhiên đi xin bằng sáng chế, sau đó hắn không còn quan tâm đến chuyện này nữa, không ngờ đã sản xuất hàng loạt rồi sao?
- Đợi đã, phí độc quyền của ta đâu?
Dù chỉ có một nhóm nhỏ người luyện chế phi xa, phí cấp bằng sáng chế thu được cũng đủ để Lục Dương kiếm bội tiền.
Trước đây, Lục Dương vẫn luôn nghĩ rằng bằng sáng chế vẫn đang trong quá trình phê duyệt, phi xa vẫn chưa được sản xuất hàng loạt, nên đã gác lại chuyện phí cấp bằng sáng chế.
Nhưng phi xa đang bay vút trên đầu, không thể nói rằng bằng sáng chế vẫn chưa được phê duyệt.
- Chẳng lẽ Ngũ trưởng lão mặt mũi hiền lành nhưng tâm địa đen tối, đã tham ô phí cấp bằng sáng chế của ta?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, nhưng nhanh chóng bị bác bỏ.
Ngũ trưởng lão không đến nỗi tham lam chút lợi nhỏ này.
- Thôi, đợi gặp Ngũ trưởng lão rồi hỏi vậy.
Lục Dương không nghĩ về vấn đề này nữa.
Con ngựa già kéo xe, kéo Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đến chân núi, dưới chân núi là một quán trọ mới xây.
Mỗi kỳ Thanh Châu thịnh điển đều sẽ tổ chức trong bảy ngày, bảy ngày này các tu sĩ không thể nào chịu cảnh dãi nắng dầm mưa, như vậy sẽ mất thể diện.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đến khá sớm, vẫn còn phòng trống.
- Cho hai phòng tốt nhất!
- Được, hai phòng chữ Thiên, xin hỏi ngài có cần đặt một phòng cho ngựa của ngài không?
Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương nhìn ra con ngựa già nhà mình thâm tàng bất lộ, muốn đối xử như con người?
Chủ quán cười giải thích:
- Khách quan, là thế này, quán trọ của chúng ta có dịch vụ chăm sóc linh thú miễn phí, chỉ là chỗ có hạn, chúng ta sẽ để các linh thú ở trong sân sau, mà Thanh Châu thịnh điển thường có các bậc đại năng mang theo linh thú cấp cao đến, nhốt những linh thú cấp cao đó ở sân sau, những linh thú khác ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu ngài không ngại linh thú của mình bị ảnh hưởng, chúng ta cũng có thể chăm sóc miễn phí.
Mạnh Cảnh Chu suy nghĩ một chút, tuy không biết thực lực của con ngựa già, nhưng có thể được gia tộc cử đi làm hộ đạo giả, cảnh giới hẳn là khá cao, không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi.
Nhưng lại suy nghĩ sở thích dụ dỗ ngựa cái của con ngựa già, vẫn nên cho nó một phòng riêng thì ổn hơn.
- Vậy thì cho con ngựa già cũng mở một phòng.
- Được, ba phòng chữ Thiên!
- Con ngựa già, ngươi nói thật với ta đi, ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì, ta đảm bảo sẽ giả vờ không biết.
Mạnh Cảnh Chu lặng lẽ hỏi.
Con ngựa già liếc nhìn Mạnh Cảnh Chu, khịt mũi, không tin lời quỷ quái của Mạnh Cảnh Chu.
Sau khi Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lên lầu, lại có một nhóm người đến trọ, nhưng họ không hào phóng như Mạnh Cảnh Chu.
- Chủ quán, cho ba phòng chữ Nhân.
- Khách quan, thật ngại quá, chỗ chúng ta không có phòng chữ Nhân.
Đối phương sửng sốt: - Phòng chữ Nhân đã bán hết rồi sao?
Hắn tính toán tiền lộ phí, miễn cưỡng đủ dùng:
- Vậy thì cho hai phòng chữ Địa.
Chật chội một chút thì hai phòng cũng có thể ở được.
- Xin lỗi khách quan, chỗ chúng ta chỉ còn phòng chữ Thiên.
- Cái gì?
Họ chỉ là tu sĩ ở Luyện khí kỳ, làm sao ở được phòng cao cấp như vậy.
- Sư huynh, chúng ta đến quán trọ khác ở.
Chủ quán cười nói:
- Thật lòng mà nói, các quán trọ khác cũng chỉ còn phòng chữ Thiên.
Mặt họ tối sầm lại, chẳng lẽ ngày đầu tiên của đại hội họ phải ngủ ngoài đường sao?
Chủ quán thấy vậy cũng không lấy làm lạ:
- Không phải như khách quan nghĩ đâu, vì mỗi năm đại hội khai mạc, đều sẽ xảy ra chuyện tranh giành phòng chữ Thiên tự, từ đó mà đánh nhau,.
Nên phủ Thanh Châu đã thông báo cho chúng ta, nâng cấp tất cả các phòng thành phòng chữ Thiên tự, giá cả vẫn giữ nguyên như phòng chữ Nhân, phần chênh lệch do phủ chi trả.
So với việc tu sĩ đánh nhau gây ra hỗn loạn, làm mất trật tự, phủ Thanh Châu thà bỏ thêm chút linh thạch, dập tắt nguy cơ ngay từ trong trứng nước.
… Mạnh Cảnh Chu không biết rằng phòng chữ Thiên mà mình ở rất rẻ, hắn vốn không để ý đến những đồng tiền nhỏ này.
- Lục Dương, dọn dẹp xong rồi thì ra ngoài dạo chơi nhé, ta nghe nói trên núi có phố bán đủ loại đồ cổ, pháp bảo.
- Được.
Lục Dương không có gì để dọn dẹp, sau một chặng đường dài, cởi bỏ quần áo, vì không biết Tịnh thân thuật, nên chỉ có thể dùng pháp trận trong phòng để tắm rửa, sau đó thay một bộ.
Quần áo sạch sẽ, thoải mái ra ngoài hoạt động.
Con ngựa già không có gì để dọn dẹp, sau một chặng đường dài, tháo yên ngựa, vì biết Tịnh thân thuật, nên không cần dùng pháp trận trong phòng cũng có thể tắm rửa, sau đó thả thần thức ra xem có ngựa cái nào đến ở không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận