Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 194: Con à, con có tâm nguyện gì không?

Đừng nói là Yên Phi mặt đầy ngơ ngác, ngay cả cấp cao Bất Hủ Giáo cũng cảm thấy mở mang tầm mắt.
Đây là cách đánh phổ biến của thế hệ trẻ sao? Phải chăng bọn họ đã lỗi thời rồi ư?
Man Cốt xách theo Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương, xoay vòng tại chỗ, quét sạch hết thảy ám khí và những đòn tấn công.
"Làm màu, cùng nhau lên!" Yên Phi hô to, dẫn đầu xung phong, người khác thấy vậy, cũng ào ạt xông lên.
Cho dù phải dùng chiến thuật biển người, cũng phải dìm chết bọn chúng!
"Tuyệt kỹ hợp thể - Cối xây gió".
Ba người đồng thanh hô to, Man Cốt xách theo hai người họ, xoay nhanh như bay.
Bây giờ Man Cốt đang cầm trên tay vũ khí cùn cứng cáp nhất, và binh khí sắc bén nhất, tiến có thể công, lui về có thể thủ!
Điều quan trọng nhất là, vũ khí cùn và binh khí sắc có thể tự đánh người, thông minh dị thường.
Mạnh Cảnh Chu sử dụng Hám Thiên Lục Thức, vung vẩy nắm đấm, đánh đến kẻ địch mặt mũi bầm dập, thịt nát xương tan.
Lục Dương dùng hai tay làm kiếm, gia trì kiếm khí, dùng Đơn Tự Kiếm Quyết, như thanh gươm chống trời, gặt hái sinh mệnh của kẻ địch một cách vô tình.
Cách phối hợp đơn giản nhưng hiệu quả, Man Cốt xoay vòng, Mạnh Cảnh Chu vung quyền, Lục Dương vung chưởng, ba người đảm nhận việc của riêng mình, không ảnh hưởng đến nhau.
Bộ giáp nhẹ của Yên Phi toát ra một đường, bị khí kiếm của Lục Dương đánh trúng.
Nếu không có áo giáp, thì gã ta đã đổ máu rồi!
Chiêu hợp thể này trông như thể đang làm càn nhưng thực chất lại mạnh mẽ vô cùng.
Man Cốt hóa thân thành Ma Thần Thượng Cổ, tay cầm Âm Dương Nhị Khí, tung hoành ngang dọc giữa đám người, các tuyển thủ hoặc bị đầu của Mạnh Cảnh Chu nện chết, hoặc bị khí kiếm khí của Lục Dương chém chết.
Sau khi ăn phải trái đắng, Yên Phi cũng không dám đánh cận chiến nữa.
Người khác thấy vậy, cũng định trốn chạy đi hết, báo thù tuy tốt, nhưng cũng phải giữ được mạng mới đặng.
Chẳng qua là chiêu này có hai vấn đề, một là những tên bị giết đều tính vào người của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Hai là rất dễ chóng mặt.
"Ọe!" Ba người họ nôn thốc nôn tháo.
Mặc dù có tập luyện, nhưng thời gian tập luyện quá ngắn, cường độ xoay mạnh cỡ này đã vượt quá khả năng chịu đựng của ba người họ.
Lục Dương vừa nôn mửa vừa an ủi hai người họ: "Nghe, nghe nói chúng ta sở dĩ cảm thấy chóng mặt là do cơ quan trong cơ thể gây ra, đợi, đợi đến giai đoạn Kim Đan, có thể điều khiển cơ quan, thì chiêu này có thể sử dụng liên tục rồi!"
"Ọe ! Thật hay giả vậy?" Mạnh Cảnh Chu cảm thấy lời nói của Lục Dương chả đáng tin.
"Trên lý thuyết là như vậy, đợi đến giai đoạn Kim Đan thử xem."
Mọi người thấy tình trạng của họ không tốt, lại lao lên tấn công.
Ba người họ thay đổi chiến thuật, thấy có người tấn công, Man Cốt nắm lấy mắt cá chân của Mạnh Cảnh Chu, Lục Dương túm lấy của cổ Mạnh Cảnh Chu, hai người họ dùng Mạnh Cảnh Chu làm khiên chắn, đỡ đòn tấn công.
Thấy chiêu này hiệu quả, Lục Dương và Man Cốt thừa thắng truy kích, dùng Mạnh Cảnh Chu để mở đường xung phong.
"Này này, hai tên bọn ngươi quá đáng rồi đấy, trước đó trong lúc thảo luận đâu có nói đến việc để ta làm khiên chắn!" Mạnh Cảnh Chu hét toáng lên, dù cho thể chất của hắn ta cứng cáp, đỡ đòn như thế này cũng rất đau.
Hai người họ thả Mạnh Cảnh Chu xuống.
Nhiều người tấn công cùng một hướng, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt mỗi người nhấc một chân của Lục Dương, Lục Dương móc ra ma đao, cùng lúc đối đầu với vô số người, như con rắn thò ra chiếc lưỡi của mình, vừa nhanh vừa hiểm, không hề rơi vào thế hạ phong.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lục Dương trở nên sắc lạnh, hai chân đạp mạnh, thình lình bật ra, lao về phía Yên Phi.
Chính là tên tiểu tử nhà ngươi cứ phá đám bọn ta!
"Không biết trời cao đất dày!" Yên Phi không sợ Lục Dương, ba tên bọn ngươi tấn công cùng lúc, ta tự nhận không phải đối thủ, nhưng bây giờ chỉ có mình ngươi, mà còn muốn giết ta ư?
Yên Phi rút ra ống sáo bằng ngọc, đây là pháp bảo bổn mệnh của gã ta, có thể tấn công bằng sóng âm.
'U u !'.
Yên Phi thổi vang sáo ngọc, muốn chặn giết Lục Dương.
Lục Dương thoáng trùng người, hòa mình vào mặt đất, tránh được đòn tấn công, cây cổ thụ phía sau hắn bị chém đứt ngang hông, mặt cắt nhẵn mịn, có thể mường tưởng tượng ra vết thương kinh hoàng thế nào khi dính phải đòn này.
"Thuật Độn Thổ!" Yên Phi kinh ngạc, không ngờ Lục Dương lại biết pháp thuật có độ khó cực cao như pháp thuật Ngũ Hành.
"Sẽ xuất hiện ở đâu đây!?"
Yên Phi cấp tốc xoay người, đoán Lục Dương sẽ tấn công từ phía sau.
Ai ngờ mặt đất dưới chân gã nứt ra, một cây Bồ Đề nhô lên từ mặt đật, trên cây nở ra hai tên Lục Dương.
Lục Dương và phân thân cùng lúc rời khỏi cây Bồ Đề, phân thân đánh bài Hổ Quyền, hóa thành mãnh hổ sặc sỡ, vồ về phía Yên Phi, Lục Dương xách theo ma đao, chém ngang về phía Yên Phi.
Ở khoảng cách này, hắn có thể điều khiển phân thân một cách thoải mái.
Yêu Hổ Lục Dương hung tợn vô cùng, đường đao của Lục Dương thế không thể cản, chiến đấu ở cự ly gần, Yên Phi hoàn toàn không có thời gian thổi sáo ngọc!
"Biến to!" sáo ngọc biến thành cao ngang mày, Yên Phi múa mây ống sáo ngọc, chặn đòn tấn công của Lục Dương và phân thân.
Côn ngọc xoay với vận tốc cực nhanh, phát ra tiếng 'vèo vèo'.
Lục Dương bất chợt né đầu sang một bên, tránh đòn tấn công vô hình của sống âm.
Đây cũng là một cách để thổi vang sáo ngọc!
"Cũng có chút ý tưởng!" Lục Dương cười gằn, tiếc là hắn đã có sự chuẩn bị, chiêu này không cấu thành mối đe dọa.
Chiêu này trong Vấn Đạo Tông chỉ là trò con nít, nó thậm chí còn chẳng có chỗ đứng, chỉ có hạng người không có trải nghiệm như Yên Phi, dùng cái thứ này làm thủ đoạn tấn công.
Hơn nữa đứng trước sức mạnh tuyệt đối, một tên Yên Phi còn muốn gây ra sóng gió ư?
Ngoài Vấn Đạo Tông, Lục Dương tự tin vô địch trong giai đoạn Trúc Cơ, huống hồ gì bây giờ có hai tên Lục Dương?
Lục Dương sử dụng ma đao thi triển kiếm pháp.
Yêu hổ gầm thét, miệng xổ tiếng người.
"Trảm Tự Quyết!"
"Mãnh Hổ Hạ Sơn!"
Hai người tấn công từ hai hướng khác nhau, bổ xẻ Yên Phi.
Ma đao lập tức nhận chủ, lại tức thì phản chủ, Yên Phi trở thành chủ nhân đoản mệnh nhất.
Kim Phó Giáo Chủ nhìn thấy cảnh này, hỏi Giáo Chủ: "Không phải nói Yên Phi là truyền nhân của người sao, người không ngăn cản à?"
Giáo Chủ cười gằn: "Truyền nhân? Đó chẳng qua là thân phận mà Yên Phi tự gán cho mình, thông qua đủ kiểu ám thị, khiến mọi người tưởng rằng nó là truyền nhân của ta, từ đó mà có được nhiều lợi ích."
"Người không trừng phạt nó sao?"
"Sao phải trừng phạt? Nếu nó thực sự có năng lực, ta công nhận nó là truyền nhân của ta thì có sá chi? Nếu không có năng lực, thì giống như hôm nay vậy, chết thì thôi."
Một tên Yên Phi cỏn con, vẫn chưa ưu tú đến mức khiến cho Giáo Chủ đặc biệt coi trọng.
"Người đã chọn được tên có vinh hạnh làm đối tượng đoạt xá của người chưa?" Giáo Chủ cung kính trưng cầu ý kiến của Bất Hủ Tiên Nhân.
Bất Hủ Tiên Nhân đã xác định ứng cử viên từ sớm: "Lục Dương."
"Người này lòng dạ độc ác, quỷ kế đa đoan, thiên phú và căn cốt cũng là sự lựa chọn tuyệt vời, miễn cưỡng đủ tư cách trở thành đối tượng đoạt xác của ta!"
Dù nói như thế, nhưng kỳ thật Bất Hủ Tiên Nhân cảm thấy Lục Dương là đối tượng hoàn hảo nhất để đoạt xá.
Giáo Chủ có chút không nỡ, Lục Dương là người thích hợp nhất để làm ma tu mà ông gặp kể từ khi ông ta lên làm Giáo Chủ, tiếc là bây giờ bị Bất Hủ Tiên Nhân chọn trúng.
Tuy nhiên, được Bất Hủ Tiên Nhân chọn là vinh dự của hắn, một tên Lục Dương đổi lấy việc Bất Hủ Tiên Nhân trở về đỉnh phong, đây là một vụ làm ăn rất có lợi.
"Bảo nó đến mật thất."
"Vâng."
Giáo Chủ đứng trên không trung, phóng ra uy áp: "Cuộc thi kết thúc, dấu ấn trong bàn tay Lục Dương có số điểm cao nhất, là người đứng nhất, có vinh dự nhận được phúc lành của Bất Hủ Tiên Nhân!"
Sự xuất sắc của Lục Dương ai cũng thấy rõ, mặc dù vậy, các tuyển thủ dự thí vẫn cảm thấy nuối tiếc vô cùng, cảm thấy bản thân đã lỡ mất phúc lành của Bất Hủ Tiên Nhân.
"Lục Dương, ngươi đi theo ta." Giáo Chủ ngoắc tay, khiến Lục Dương bay lên, đưa hắn đến trước mật thất.
Giáo Chủ dặn dò Lục Dương: "Phúc lành của Tiên Nhân vô cùng hệ trọng, ngươi cứ vào trong mật thất trước, đến lúc đó thì sẽ hiểu hàm ý trong lời nói của ta."
"Vâng."
Nụ cười tràn trề trên khuôn mặt Lục Dương, không giống như đang giả vờ, khiến Giáo Chủ thầm gật đầu.
Quả nhiên là tín đồ thành kính của Bất Hủ Tiên Nhân.
Lục Dương bước vào mật thất, phát hiện Bất Hủ Giáo nghèo đến xơ xác, trong mật thất tối om đến ngay cả ngọn đèn cũng không có.
Đột nhiên, ba nén hương dưới tượng Bất Hủ Tiên Nhân rực cháy, hương khói từ nhang cúng bay lên nghi ngút, tạo thành một bóng người, hóa thành dáng vẻ ông lão đôn hậu.
"Con đến đây." Ông lão đôn hậu vẫy tay với Lục Dương.
Lục Dương nhìn thấy ông lão đôn hậu, vô cùng xúc động: "Người, người chính là..."
Ông lão đôn hậu mỉm cười gật đầu: "Đúng, chính là như suy đoán của con."
"Người thật sự là pho tượng thành tinh sao?"
Bất Hủ Tiên Nhân bỗng nghẹn họng, giây lát sau mới nói: "Con à, bổn tiên chính là Bất Hủ Tiên Nhân, con có tâm nguyện gì, cứ nói với ta, bổn tiên sẽ giúp con hoàn thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận