Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 131: Một đêm nguy hiểm

Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu biết, đừng thấy Bất Ngữ Đạo Nhân tỏ ra khí phách, trận chiến này định sẵn không dễ hạ màn đến thế.
Thực ra, cách tốt nhất là Bất Ngữ Đạo Nhân dẫn họ trốn thoát khỏi nơi này, nhưng ông ta không chọn cách làm này, cho thấy ông ta không có tự tin có thể bảo vệ cả hai người họ trước tu sĩ giai đoạn Hợp Thể cổ đại đang thức tỉnh.
Lục Dương đánh một bài Đại Sư Tỷ Tượng Hình Quyền, định triệu hồi đại sư tỷ, nhưng Lục Dương phát hiện ra mình không thể sử dụng linh lực, thậm chí không thể biến hình.
Lục Thị Tượng Hình Quyền quả nhiên là một pháp thuật.
Mạnh Cảnh Chu thoáng thử qua cấp độ hiện tại của mình: "Mặc dù không thể sử dụng pháp lực, nhưng sức mạnh thể xác không thay đổi nhiều lắm".
Xem như là một tin tốt.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Lục Dương nhớ đến trong quy tắc thứ hai đã nói rằng Từ giờ Hợi đến giờ Thìn, những căn nhà tranh đóng cửa và những phòng đóng cửa trong quán trọ là hoàn toàn an toàn, ngoài ra thì những nơi khác đều nguy hiểm .
Từ giờ Hợi đến giờ Thìn chính là từ 9 giờ tối đến 9 giờ sáng.
"Khi xe lao xuống là giờ Hợi, hiện giờ trên phố không một bóng người, mọi người chắc chắn đã về nhà hết rồi, chúng ta nhất định phải tìm nơi trú nhờ, hoặc là tới quán trọ!"
Phụ cận có một số ngôi nhà tranh sáng đèn, Mạnh Cảnh Chu gõ cửa, nói một cách lịch sự: "Bác ơi, bọn tại hạ là tu sĩ vô tình lạc vào đây, làm phiền mở cửa, cho bọn tại hạ tá túc một đêm, ắt có hậu tạ, vàng bạc linh thạch, tuỳ ý bác chọn!"
Mạnh Cảnh Chu thử gõ nhiều nhà liên tiếp, nhưng không một nhà nào mở cửa.
Lục Dương ngăn hắn ta lại: "Đừng lãng phí sức lực nữa, huynh đã quên quy tắc thứ sáu là tuyệt đối không được mở cửa khi nghe tiếng gõ cửa sao? Bố Y Trấn chắc chắn không chỉ có hai người chúng ta, mà còn có bá tánh thường dân, họ cũng phải tuân theo quy tắc."
Điều thứ hai mươi: Bá tánh của thị trấn này không được tiết lộ với người ngoài về những chuyện liên quan đến thị trấn , điều này cho thấy Bố Y Trấn có cư dân bản xứ.
Mạnh Cảnh Chu còn muốn nói gì đó, liền thấy Lục Dương ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu im lặng.
Từ một khoảng cách không xa vọng đến tiếng ‘rầm rập, rầm rập’, tiếng bước chân nặng nề, hơi thở nặng nhọc và không đều, cho thấy vóc dáng rất lớn, nghe tần suất của tiếng bước chân có vẻ như là có bốn cẳng, thậm chí nhiều hơn, Lục Dương không biết đó là con quái vật gì.
Lục Dương thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng hình của quái vật ở khúc cua.
"Chạy!" Lục Dương nhỏ giọng nói, cùng Mạnh Cảnh Chu tranh thủ thời gian tẩu thoát.
Trước khi làm rõ cảnh giới và năng lực của đối phương, không thể dại dột đối đầu với đối thủ như vậy.
Hai người họ chạy cùng hướng với quái vật, quái vật không phát hiện ra họ, rất nhanh bèn thoát khỏi con quái vật đó.
Hai người họ dừng chân, im hơi lặng tiếng mà lắng nghe động tĩnh gần đó, xác nhận không có quái vật, mới cẩn thận từng li từng tí mà đi trên phố, tìm thấy một quán trọ.
Bên trong quán trọ đèn đuốc sáng trưng, trong đó có một người mặc áo trắng đang uể oải mà nằm bò trên quầy, còn có hai người ăn mặc như thương buôn đang thảo luận về việc nên ở phòng nào.
"Cuối cùng cũng tìm thấy một quán trọ, mệt chết ta rồi, cho hai phòng chữ 'Thiên'." Thương buôn đập một thỏi bạc lên quầy.
Người bạn đồng hành nhanh chóng can ngăn: "Ngươi đã quên trên tờ giấy đó viết gì à, không được vào phòng có chữ 'Thiên'!"
"Ngươi thật sự tin tờ giấy đó ư?"
"Có thờ có thiêng, có kiêng có lành." Người bạn đồng hành cầm lấy thỏi bạc, xem xong tờ giấy trắng đó, trong lòng y bất an vô cùng, cảm thấy thị trấn nhỏ này quá kỳ quái, sáng sớm hôm sau nhất định phải tranh thủ rời đi.
Y cười trừ với người mặc áo trắng, nói: "Vui lòng cho hai phòng chữ 'Địa'."
Người mặc áo trắng nhận lấy thỏi bạc, không có ý định trả lại tiền thừa, trực tiếp đưa cho đối phương ba chiếc chìa khóa: "Một nhóm người chỉ có thể thuê một phòng, phòng chữ 'Địa' số 3 chỉ có ba chìa khóa, ta đã đưa hết cho các người rồi."
Thương buôn nhíu mày, quán trọ này cũng bịp quá rồi, một căn phòng chữ 'Địa' nào đáng nhiều tiền như vậy.
Lục Dương nhắc nhở hai người họ: "Các vị nhất định phải tuân theo quy tắc trên tờ giấy trắng."
Người bạn đồng hành của thương buôn nhớ lại trên quy tắc nói rằng Đừng dễ dàng tin vào lời nói của người lạ, y không rõ ý đồ của Lục Dương, bèn gấp rút đi lên lầu.
Mạnh Cảnh Chu vừa định nói muốn thuê một phòng chữ 'Địa', thì Lục Dương đã lấy giấy bút trên quầy, kéo Mạnh Cảnh Chu ra sau lưng.
Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh ngộ, quy tắc thứ mười lăm là Nếu có vấn đề trong quán trọ, thì hỏi chủ quán trọ. Nếu có vấn đề ngoài quán trọ, thì hỏi chủ cửa hàng thuốc, nhưng không được nói chuyện với họ.
Lục Dương viết lên giấy: Các hạ là chủ quán trọ này phải không?
Chủ quán trọ viết: Đúng vậy.
Lục Dương lấy ra một thỏi bạc, viết: Cho ta một phòng chữ 'Địa' mà chưa từng có người chết trong đó.
Chủ quán trọ lấy ra ba chiếc chìa khóa, trên đó viết "Phòng chữ 'Địa' số 4".
Hai người họ nhìn nhau một thoáng, đi lên tầng hai, họ chú ý rằng tầng hai có tổng cộng mười phòng, trong đó có tám phòng có cửa màu đen, chỉ có phòng chữ 'Địa' số 3 và phòng chữ 'Địa' số 4 có cửa màu nâu.
Phòng chữ 'Địa' số 3 là của thương buôn, phòng chữ 'Địa' số 4 là của bọn họ.
Hai người họ bước vào, đến khi ngồi xuống giường, mới thở phào nhẹ nhõm, nhận ra tim họ đang đập rất nhanh.
"Trong nhà của huynh không kể những chuyện này cho huynh nghe sao?" Lục Dương hỏi.
"Chẳng kể gì cả, ta còn không biết năng lực của giai đoạn Hợp Thể là sửa đổi hiện thực, thiết lập quy tắc. Ta thấy mấy vị trưởng bối giai đoạn Hợp Thể trong nhà, suốt ngày nuôi chim, trồng hoa, câu cá, chửi bóng chửi gió, cũng không giống như những người có bản lĩnh như vậy!"
Lục Dương vô cùng đồng tình, hắn cũng không nhìn ra trưởng lão của Vấn Đạo Tông mạnh mẽ đến thế.
Nhưng nếu nói rằng đại sư tỷ có năng lực này, thì hắn tin.
Chí ít thì độ oách phù hợp với năng lực.
Tiếng bước chân vang lên, bước đi rất nhẹ, có lẽ là con người.
Tiếng gõ cửa vang lên từ phía đối diện, giọng nói từ tốn, thái độ rất khiêm nhường: "Quan khách, đã ngủ chưa, ông chủ vô tình đưa cả ba chiếc chìa khóa cho các vị rồi, tiểu nhân không mở được cửa, ở đây có bữa tối vừa nấu xong, miễn phí, phiền quan khách vui lòng mở cửa, để tiểu nhân mang vào cho các vị!"
Khách ở phòng số 3 cũng không ngốc, biết rằng chuyện này toát lên vẻ kỳ dị, thận trọng tuân thủ quy tắc, không trả lời đối phương.
Đối phương thấy khách trọ không mở cửa, tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, đập cửa ‘rầm rầm’ vang dội đến mức cả tầng lầu cũng có thể nghe thấy.
"Quan khách, mở cửa!"
"Mở cửa!"
"Ta bảo các người mở cửa, các người có nghe thấy không!"
"Có tin là ta đập nát cánh cửa này không!"
Đối phương tháo bỏ lớp ngụy trang, kịch liệt gõ cửa, may mắn thay, chất lượng của cánh cửa khá cao, không bị đập đổ.
Đối phương thấy thương buôn không mắc bẫy, bèn trở lại giọng điệu hoà nhã ban đầu: "Vậy tiểu nhân để thức ăn ở trước cửa nhé."
Thương buôn vẫn không trả lời.
Đối phương giở lại mánh cũ, gõ cửa của nhóm người Lục Dương, đầu tiên là nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng không che giấu bản tính.
Vẫn không ai mắc bẫy.
Tiếng bước chân vang lên, đối phương rời đi rồi.
"Không đúng, tiếng bước chân quá ngắn, không giống như đang đi xuống tầng dưới hoặc lên tầng trên, nó vẫn còn ở tầng hai!" Lòng Lục Dương thấy rét lạnh.
Trong đầu hắn tưởng tượng ra một cảnh: Đối phương dùng hai tay tựa vào tường, trốn ở trên nóc, đợi thương buôn lơ là, lén lút mở cửa lấy thức ăn, liền từ trên giáng xuống, lao vào thương buôn...
Không biết do thương buôn có cùng suy nghĩ với Lục Dương, hay là do tính tình cẩn thận, họ không hề có ý định mở cửa.
"Ngủ thôi." Mạnh Cảnh Chu ngáp một cái, theo quy tắc, họ buộc phải đi ngủ trước giờ Tí, tức là trước 11 giờ tối.
Hắn ta ôm ra chăn mền từ trong tủ, trải ra trên sàn, chủ động ngủ ở dưới đất.
Sau đó hắn ta thổi tắt nến, căn phòng tối đen như mực, ánh trăng mỏng manh từ bên ngoài lọt qua cửa sổ giấy, rọi vào trong phòng.
Mạnh Cảnh Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, tim bỗng ngừng đập.
Bóng đen hình người xuất hiện bên ngoài cửa sổ, lắc lư lắc lẻo, như đang bám vào viền cửa sổ, cố gắng gông cổ để nhìn vào bên trong.
Vấn đề nằm ở việc nơi đây là tầng hai, đối phương cao đến nhường nào?!
"Kiểm tra xem đã cài then cửa sổ chưa!" Lục Dương bỗng gào lên, hắn nhớ ra quy tắc nói rằng không được mở cửa sổ!
Sau khi vào phòng, họ chỉ quan tâm đến việc khóa cửa, quên mất vấn đề về cửa sổ, thậm chí không biết cửa sổ đang đóng hay đã khoá!
Động tác của hai người họ cực nhanh, phát hiện ra cửa sổ quả nhiên chưa cài then, tranh thủ trước khi đối phương gõ cửa sổ, nhanh chóng chốt then.
Nhìn thấy bóng đen hình người thông qua cửa sổ, tim họ đập thình thịch liên hồi.
Hai người họ vượt qua đêm đầu tiên kinh hoàng nhưng không gặp nguy hiểm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận