Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1476: Khuyên nhủ

Lưu Thiên Dương và Diệp Chính lập tức cứng họng, định đứng đợi ở đây?
Vừa nãy hai người các ngươi đánh rất hăng hái, dãy núi bị hủy hoại chủ yếu cũng do các ngươi, giờ lại muốn bọn ta chịu trách nhiệm phục hồi sao?
"Thật ra thì, chúng ta có thể thuê Di Sơn Điền Hải tông để giúp việc này."
Lưu Thiên Dương buộc phải xuống nước, giọng nói ôn hòa như muốn thương lượng, vì hắn cũng chẳng hứng thú tự mình động tay. Dù gì hắn cũng là tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Hắn không thể nào hiểu nổi, kết hợp Pháp Thiên Tượng Địa với pháp tướng đã đủ để đối phó Hợp Thể kỳ, nhưng Lục Dương không chỉ làm được điều đó mà còn miễn nhiễm với quy tắc? Đây là loại tà thuật gì?
"Vậy không được, vì dù có thuê Di Sơn Điền Hải tông đi nữa, kết quả cuối cùng vẫn là chúng ta phải làm việc."
"Ta không quan tâm, dù sao linh thạch ta cũng sẵn sàng chi trả."
Lưu Thiên Dương giở thái độ lợn chết không sợ nước sôi, không tin rằng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có thể làm gì được bọn hắn.
Lục Dương thở dài, khuyên nhủ:
"Hai vị tiền bối có lẽ biết rằng 'Tu Tiên Nguyệt Báo' là do Vấn Đạo tông xuất bản, tại hạ chẳng tài cán gì nhưng lại phụ trách nội dung của báo."
Lưu Thiên Dương ngẩn người, hắn biết 'Tu Tiên Nguyệt Báo' là do Vấn Đạo tông xuất bản nhưng lại không biết Lục Dương là người phụ trách. Một dự cảm chẳng lành chợt nảy sinh.
"Ta nghĩ hai vị tiền bối cũng không muốn trên báo xuất hiện tiêu đề như: 'Hai tu sĩ Hợp Thể Lưu Thiên Dương và Diệp Chính, đối mặt với nhân viên Di Sơn Điền Hải tông ngoài biên chế khuyên can nhưng không nghe, ẩu đả nhân viên, khiến Thương Lan dãy núi bị tổn hại nặng nề, sau đó tuyên bố có nhiều linh thạch và muốn Di Sơn Điền Hải tông chịu trách nhiệm phục hồi'."
Lưu Thiên Dương cảm giác nhãn phải giật giật, nghe nói Bất Ngữ lão tặc rất ít khi quay lại Vấn Đạo tông, và chưa từng chỉ dạy gì cho Lục Dương, làm sao mà tiểu tử này lại nghĩ ra kế sách lạ đời đến mức còn chẳng hợp lý nổi như vậy chứ.
Cả hắn và Diệp Chính đều là những người có danh dự, nếu những thông tin như vậy lan truyền thì bọn họ còn mặt mũi nào nữa?
Mạnh Cảnh Chu tiến lên một bước, tiếp lời:
"Ngược lại, nếu hai vị tiền bối đồng ý phục hồi Thương Lan dãy núi, thì trên báo sẽ viết: 'Đối mặt với tổn hại ở Thương Lan dãy núi, hai tu sĩ Hợp Thể Lưu Thiên Dương và Diệp Chính chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm, tích cực hành động phục hồi dãy núi, tạo gương sáng cho tất cả tu sĩ.'".
Đôi khi Lục Dương bế quan và không kịp soát nội dung trước khi xuất bản, Mạnh Cảnh Chu sẽ phụ trách thay. Hai người phối hợp không chút sơ hở, giúp sự nghiệp báo chí không ngừng phát triển.
Diệp Chính trầm mặc.
Trước đây ta cứ nghĩ báo chí chỉ viết những chuyện thật, nhưng xem ra có vẻ như cả hai kiểu đưa tin đều là sự thật.
"Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ phục hồi."
Lưu Thiên Dương nhanh chóng nói, sợ rằng Lục Dương sẽ thực sự đăng tin lên.
Diệp Chính thầm nghĩ, Bất Ngữ lão tặc, ta biết rồi, 'Bình Thư' ngươi viết không phải sự thật, và những gì miêu tả trong 'Bình Thư' về hai tiểu tử này cũng không như vậy, chúng đâu có thông minh và tà môn đến thế.
Lưu Thiên Dương vốn am hiểu Thổ hệ pháp thuật, nên việc phục hồi môi trường cực kỳ dễ dàng, Diệp Chính cũng không chỉ am hiểu Thủy hệ, mà còn biết một ít về Mộc hệ, việc khôi phục lại dãy núi không quá khó khăn.
Lưu Thiên Dương và Diệp Chính không thể nhớ rõ ban đầu Thương Lan dãy núi có hình dạng thế nào, may mắn thay, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu trước đây đã từng phục hồi và biết nguyên trạng của dãy núi.
Lục Dương nhìn hai vị hợp thể tu sĩ đang cặm cụi làm việc, chợt nghĩ tu sĩ Đại Hạ quá xem nhẹ tác động của các trận chiến, lúc nào cũng là Địa Động Sơn Dao, khiến Di Sơn Điền Hải tông phải làm việc thêm gấp nhiều lần.
"Đây chính là cảm nhận của Tam trưởng lão lúc đó, ông ấy để chúng ta đến Di Sơn Điền Hải tông, là muốn chúng ta cảm nhận được cảm giác của ông ấy lúc đó."
Lục Dương đổi vị trí suy nghĩ, dần hiểu ra mục đích của Tam trưởng lão.
Không ngờ rằng Tam trưởng lão nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng thực chất lại là người tâm tư kín đáo.
"Tam trưởng lão thật sự có nghĩ như vậy sao? Ta thấy không giống chút nào."
Bất Hủ tiên tử nghi hoặc hỏi, nàng là khách khanh của Vấn Đạo tông, cũng có thể gọi Tam trưởng lão như vậy.
Nàng thấy Tam trưởng lão trông có vẻ lỗ mãng, thực tế cũng rất lỗ mãng.
Lục Dương nghiêm sắc mặt, với tư cách đế sư, hắn phải uốn nắn quan điểm sai lầm của Bất Hủ tiên tử:
"Thánh thượng, ngài không nên đánh giá người chỉ qua bề ngoài, tướng mạo không thể nói lên tính cách. Ví dụ như ngài nhìn đáng yêu, ngây thơ hoạt bát, nhưng lại là người có tâm tư kín đáo, minh quân biết tính toán từng li từng tí, đúng không?"
Bất Hủ tiên tử suy nghĩ, đúng thật là vậy, nàng đáng yêu thế mà lại thông minh cực kỳ, Tiểu Dương Tử nhìn người quả chuẩn xác, xem ra Tam trưởng lão cùng nàng chính là cùng một kiểu người.
"Đúng rồi, quên hỏi hai vị tiền bối, hai vị có chuyện gì mâu thuẫn mà không tiếc phải ra tay đánh nhau?"
Lục Dương chợt nhớ ra hỏi.
Diệp Chính vỗ vào đỉnh núi, nói:
"Không có mâu thuẫn gì lớn, cả hai chúng ta đều là người của Thiên Hà Tông, lão tông chủ muốn thoái vị nhường chức, cả hai chúng ta đều có thể lên làm tông chủ, vì vậy thách đấu để phân định, ai thắng sẽ làm tông chủ."
Lưu Thiên Dương nhìn Lục Dương một chút, cười với vẻ không có ý tốt:
"Theo quy định, lẽ ra ngươi nên làm tông chủ."
"Ta? Không được, không được."
Lục Dương giật mình vội vàng phản đối, hắn sao có thể làm tông chủ Thiên Hà Tông.
Diệp Chính nhìn Lục Dương hốt hoảng mà cười ha ha:
"Chỉ đùa thôi, đừng coi là thật."
"Hôm nay cả hai chúng ta đã tiêu hao quá nhiều, hẹn ngày khác tái chiến."
Thương Lan dãy núi đã được chữa trị lần thứ hai, sau khi cáo biệt Diệp Chính và Lưu Thiên Dương, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đi đến địa điểm tiếp theo.
Trên đường phi hành, Lục Dương nghĩ đến một chuyện và bàn với Mạnh Cảnh Chu:
"Ngươi nghĩ xem, tu sĩ cứ mặc kệ hoàn cảnh mà chiến đấu, phá hoại đủ mọi thứ. Gần đây Di Sơn Điền Hải tông còn có chúng ta hỗ trợ, nên mới tạm giải quyết được, nhưng nếu nửa tháng sau chúng ta rời đi, Khổng tông chủ sẽ bận đến mức nào?"
"Quả thật."
Mạnh Cảnh Chu gật đầu.
Cả hai đều là những người trọng tình trọng nghĩa, dù chỉ ở Di Sơn Điền Hải tông một thời gian ngắn ngủi nửa tháng, nhưng đã coi mình như một phần của tông môn.
"Hay là thế này, nếu gặp tu sĩ chiến đấu thì chúng ta sẽ khuyên họ một chút, có thể thay đổi được phần nào thói quen chiến đấu phá hoại của họ."
"Được."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong tay, cả hai thuận lợi trở về Di Sơn Điền Hải tông.
Khổng tông chủ nhìn bản báo cáo nhiệm vụ của hai người, khuôn mặt đầy nghi hoặc.
"Ý các ngươi là, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, tình cờ gặp một số tu sĩ đang chiến đấu, và sau khi các ngươi khuyên nhủ, họ đã nhận thức được sự phiền phức của việc phá hủy môi trường trong quá trình chiến đấu, nên đã chủ động chuyển lên không trung hoặc thi đấu bằng văn chương?"
"Đúng vậy."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu gật đầu, nhiệm vụ lần này có thể nói là thành công viên mãn.
Khổng tông chủ đầy dấu chấm hỏi, từ khi nào tu sĩ Đại Hạ lại dễ nói chuyện đến thế? Rõ ràng hắn đã công khai hô hào và khuyên bảo nhiều lần mà không được, các tu sĩ luôn cảm thấy rằng chiến đấu không phá tan vài ngọn núi thì không phải là chiến đấu. Sao đến lượt Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lại dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ thân phận tông chủ Di Sơn Điền Hải tông của hắn không bằng hai tiểu tử này sao? "Các ngươi không có động thủ uy hiếp họ chứ?"
"Khổng tiền bối, ngài nói gì vậy, chẳng qua là vận may của chúng ta tốt thôi. Chúng ta gặp toàn những người hiểu lý lẽ, ta và lão Mạnh nhất trí rằng hành vi tốt đẹp của họ rất đáng được đăng báo và tuyên dương rộng rãi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận