Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 230: Truyền thuyết về Dục Hỏa Trùng Sinh

Nếu bảo Hoàng Huyết Thạch là giả thì cũng không đến mức đó, dù sao thì hiện trường vụ án ở ngay đây, đúng là khối đá dùng máu phượng hoàng để ngâm thật.
Việc này lộ ra cũng không có gì to tát, tác hại duy nhất là Phụng Tộc bẽ mặt, hủy hoại ấn tượng kiêu ngạo của Phụng Tộc trong mắt người đời.
Nếp sống của Vấn Đạo Tông những người có mặt cũng biết được đôi chút, tuy rằng nếp sống không đúng đắn, nhưng cũng không phải hạng không biết giữ miệng, không đến nỗi vừa biết chuyện bèn đi rêu rao khắp nơi.
Cho nên chân tướng của Hoàng Huyết Thạch cùng lắm cũng chỉ lưu truyền trong nội bộ Vấn Đạo Tông.
Mọi người lại tập trung ánh mắt lên người Khương Sơn, Khương Sơn không hề phản cảm việc Vấn Đạo Tông biết được chuyện này.
"Danh tiếng của Vấn Đạo Tông ai mà không biết, hàng yêu trừ ma, chính khí lẫm liệt, tuân thủ lời hứa, ta tin mấy vị đạo hữu sẽ không tiết lộ chuyện này."
Dù gì thì Phụng Tộc cũng không phải chưa từng bẽ mặt trước Vấn Đạo Tông, so với lần đó, Phụng Tộc bán máu cũng không tính là chuyện mất mặt gì.
Ba người nhóm Lục Dương gật đầu, việc này thực ra không tính là chuyện lớn.
Lý Hạo Nhiên tò mò, chỉ vào quan sai đang chế tạo Hoàng Huyết Thạch ở không xa: "Thái thú đại nhân làm sao để đảm bảo họ sẽ không tiết lộ bí mật? Dựa vào tăng tiền công sao?"
Quan sai lao động ở đây không ít, có mười mấy người, chỉ cần một người tiết lộ, thì chuyện Hoàng Huyết Thạch sẽ không giữ được.
Biết đâu có kẻ lắm mồm lỡ lời nói ra thì sao.
Thái thú lắc đầu: "Họ chắc chắn sẽ không tiết lộ."
"Tại sao?"
"Các ngươi hẳn là cũng biết, trường kỳ đeo Hoàng Huyết Thạch thì có thể tráng dương, suy cho cùng, là công lao của huyết dịch phượng hoàng."
"Chỉ đeo Hoàng Huyết Thạch cũng có thể tráng dương, vậy ngươi thử đoán xem, làm việc trong môi trường không khí đầy sương máu, hiệu quả sẽ thế nào?"
"Nếu có một người tiết lộ bí mật, lần sau sẽ không để tất thảy bọn họ tới đây làm việc nữa."
"Được thôi."
"Đúng rồi, tại hạ nghe nói phượng hoàng có thể dục hỏa trùng sinh, thật sự có chuyện này sao?" Lục Dương bỗng nhớ tới con phượng hoàng già không lâu trước đó, đắm chìm trong chân hỏa, như thể sắp hồi sinh, bất giác nhớ tới truyền thuyết cổ xưa này.
Khương Sơn gật đầu một cách nặng nề, thần sắc tràn đầy nghiêm túc và sùng kính: "Có, nhưng việc này trong Phụng Tộc bọn ta cũng gần như là truyền thuyết."
"Truyền thuyết kể rằng vào thời Thượng Cổ, Phụng Tộc bọn ta có một vị lão tổ tông, tu luyện tới cảnh giới chỉ cách việc chứng được Đạo Quả Tiên Nhân một bước, nhất cử nhất động đều toát ra uy nghiêm tột cùng, một ý niệm là thay trời đổi đất, xuyên suốt lịch sử Phụng Tộc, cũng là người mạnh nhất, trong toàn bộ ghi chép của Yêu Tộc cũng khó tìm được vài đối thủ ngang tài ngang sức."
"Vị lão tổ tông này từng có một trận đại quyết chiến long trời lở đất với lão tổ tông của Long Tộc, trận chiến ấy đến cả muôn trùng tinh tú trên bầu trời cũng hóa thành tro bụi, mặt trời cũng vì thế mà tắt lịm, vòm trời chết lặng."
"Kết quả của trận chiến ấy không ai biết rõ, Phụng Tộc bọn ta có một vị đại năng giai đoạn Độ Kiếp, đứng từ xa, có thể nhòm ngó được một đoạn của trận chiến."
"Ông ta thấy lão tổ tông của Phụng Tộc bọn ta nằm im lìm trong vũ trụ, không còn khí tức sinh mệnh, linh hồn lặng ngắt như tờ, đã triệt để tiêu vong rồi."
"Thi thể của bà ấy tựa như một con thuyền nhỏ, lênh đênh theo con sóng, nhưng lão tổ tông của Long tộc lại không cho rằng thắng bại đã định, ngược lại bà ta đang đứng cạnh đó cảnh giác."
"Chỉ thấy trong thoáng chốc, trên người lão tổ tông bất chợt bùng lên tiên hỏa, bà ấy đắm chìm trong tiên hỏa, dang rộng đôi cánh, ngửa mặt lên trời thét dài, tiên hỏa rực rỡ, còn chói lòa hơn cả mặt trời, tiếng hót của phượng hoàng từng đợt liên hồi phát ra từ bậc cao niên người, vang vọng khắp vũ trụ."
"Không chỉ Phụng Tộc bọn ta, rất nhiều đại năng cảnh giới Độ Kiếp cũng đứng từ xa quan sát trận chiến có một không hai này, nhìn thấy cảnh tượng đó, nếu các người có cơ hội đi tra cứu điển tịch của các yêu tộc khác, có thể tìm thấy ghi chép liên quan."
"Từ đó về sau, mới có quan niệm dục hỏa trùng sinh, chỉ có điều đó là việc chỉ có lão tổ tông mới làm được, trong tộc có người suy đoán, có lẽ chỉ khi tu luyện tới cảnh giới của lão tổ tông, mới có thể phớt lờ sinh tử, cải tử hoàn sinh, cho nên với những tộc nhân Phụng Tộc bình thường như bọn ta, phượng hoàng dục hỏa trùng sinh cũng chẳng khác gì truyền thuyết."
Khương Sơn tuy nói với vẻ khiêm tốn, nhưng y chính là phượng hoàng thuần huyết, Trong Phụng Tộc cũng là cá thể hiếm hoi, huyết thống cao quý, địa vị hiển hách, nếu không phải có thân phận như vậy, sao có thể được tam sư tỷ Cam Điềm chỉ bảo, sao có thể tới quận Lạc Phượng giám sát việc chế tác Hoàng Huyết Thạch.
"Hóa ra chuyện dục hỏa trùng sinh là thật, ta còn tưởng chỉ là truyền thuyết vô căn cứ." Tô Y Nhân tỏ vẻ mở mang tầm mắt, cô trước giờ rất ít giao thiệp với người khác, càng khỏi phải nói đến việc trò chuyện với tộc nhân Phụng Tộc.
Những người khác cũng gật đầu liên tục, tỏ ý đã được mở mang kiến thức: "Chắc hẳn vị lão tổ tông Phượng tộc đó đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, tuyệt đối không phải cảnh giới Độ Kiếp thông thường có thể so sánh."
"Xin mạo muội hỏi vị lão tổ tông Phụng Tộc này hiện giờ ở đâu?" Lục Dương quan tâm đến vấn đề này hơn, biết đâu có thể thông qua vị lão tổ tông Phụng Tộc này mà biết được tung tích của Kỳ Lân Tiên.
Khương Sơn lắc đầu: "Lão tổ tông đã mất tích rất lâu, ngay cả trưởng lão già nhất trong tộc cũng không biết bà ấy ở đâu."
"Tiên tử, cô có biết chuyện phượng hoàng dục hỏa trùng sinh không?" Lục Dương sực nhớ trong không gian tinh thần của mình còn có ngón tay vàng là Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ Tiên Tử đang ngủ, bị Lục Dương gọi dậy.
Bất Hủ Tiên Tử khẽ dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, mắt cũng không mở ra nổi, lờ mờ hỏi: "Ngươi vừa hỏi gì cơ?"
"Tiên tử có biết chuyện phượng hoàng dục hỏa trùng sinh không?" Lục Dương hỏi lại lần nữa.
Bất Hủ tiên tử vừa mới thức giấc, trí nhớ có chút rối bời, cô ngẩng đầu, chớp mắt nghĩ ngợi cả nửa ngày trời, mới nói: "Đúng là có chuyện như vậy."
Không hổ là người đứng đầu Ngũ Tiên Thượng Cổ, kiến thức cực kỳ uyên bác.
Người ta thường nói trong nhà có người già, như có người già, chính là đạo lý như vậy.
Bất Hủ Tiên Tử lại ngáp một cái rồi mới nói: "Ta nhớ lúc đó thiên kiêu Long tộc và thiên kiêu Phụng Tộc vì giành trai mà đánh nhau, lúc đó ta vừa hay đứng xem ở bên cạnh, chậc chậc, hai người ra tay xảo trá đến mức phải nói là dữ dằn, châm lửa đốt giấy, giật tóc vẽ vòng tròn để nguyền rủa các kiểu, không ít chiêu trò."
"Không phải, cô chờ đã, châm lửa đốt giấy giật tóc vẽ vòng tròn để nguyền rủa là sao?" Lục Dương thầm nghĩ sao mà nghe cũng không giống hai đại năng cảnh giới Độ Kiếp đánh nhau.
"À, thì là hai người dùng chân viêm của chủng tộc để tấn công nhau, đốt phù chú cấp bán tiên, lấy tóc đối phương làm vật trung gian, bố trí trận pháp bỏ bùa ngải đối phương." Bất Hủ Tiên Tử thuận miệng giải thích.
"Tiên tử kể tiếp đi."
"Dù sao thì hai người họ đánh rất dữ dội, càng về sau thì đánh càng hăng, ra tay càng lúc càng ác liệt, ta thấy thiên kiêu Long Tộc nhỉnh hơn một phần."
"Hai người họ cũng không phải lần đầu tiên đánh nhau, tỷ lệ thắng của thiên kiêu Long Tộc chắc chiếm sáu phần, lần này thiên kiêu Long Tộc giành phần thắng cũng là chuyện bình thường."
"Ngay lúc ta cảm thấy sắp phân ra thắng bại, thiên kiêu Phụng Tộc lại phô ra tuyệt kỹ học được từ ta - Thuật giả chết, nằm thẳng cẳng trên mặt đất bèn giả chết, sinh cơ tiêu tán, không ai nhìn ra đây là người sống."
"Thiên kiêu Long Tộc lần đầu gặp phải tình huống này, rơi vào thế khó xử, nếu nói mình thắng rồi thì cũng không có cảm giác thành tựu gì, nói mình thua thì càng vô lý, nhưng cô ta cũng không thể đánh một người chết, truyền ra ngoài thì thanh danh cũng không mấy tốt đẹp."
"Lúc đó cô ta chợt lóe lên ý tưởng, nghĩ ra một cách - dùng lửa đốt thiên kiêu Phụng Tộc."
"Thiên kiêu Phụng Tộc bị đốt đến đau không chịu nổi, la lên thành tiếng, ngay tức khắc bật phắt người dậy, tiếng thét khá lớn, cả vũ trụ đều có thể nghe thấy."
"Sau này không biết do cớ sự gì, lại bị người ta tương truyền thành phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, cũng không biết ai tung tin đồn, đúng thật là thất đức."
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu, có chút bất mãn với thiên kiêu Phụng Tộc: "Nó học thuật giả chết còn chưa đến nơi đến chốn, nếu đổi lại là ta, chắc chắn còn có thể tiếp tục giả chết."
"May mà không ai biết thuật giả chết là do ta dạy, học đến kém như vậy, ta cũng ngại nói ra là bản thân từng dạy nó, đúng là mất mặt mà."
Lục Dương trầm mặc.
Người mất mặt là cô mới phải chứ, tiên tử?
Bạn cần đăng nhập để bình luận