Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 90: Bản ghi chép thẩm vấn

"Họ tên?"
"Nhất Trượng Hồng."
"Thành thật một chút, ta đang hỏi tên thật của ngươi!"
"Trương Tiểu Hồng."
Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn dầu mờ tối chập chờn không ngừng, khiến cho không gian trông có vẻ tăm tối và lạnh lẽo. Phòng Thanh Vân hai tay ôm ngực, nở nụ cười lạnh lùng mà nhìn tên nghi phạm vừa bắt được, Vệ bổ đầu nhìn chòng chọc vào mắt của Nhất Trượng Hồng mà liên tiếp tung ra từng câu hỏi một. Người bổ khoái nhỏ ngồi ở bàn bên cạnh, múa bút thành văn mà ghi lại nội dung thẩm vấn.
"Giới tính?"
"Nam."
“Tu vi?”
"Trúc Cơ Hậu Kỳ đại viên mãn đỉnh phong".
Vệ bổ đầu lạnh lùng hừ một tiếng: "Viết vào, Trúc Cơ Hậu Kỳ, không cần mấy thứ ở phần sau. Trương Tiểu Hồng, bây giờ ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi cho rằng bọn ta thụ lý vụ án này sẽ ảnh hưởng đến tính công bằng trong xét xử, ngươi có thể yêu cầu hồi tỵ, có nghĩa là đổi thành người khác thụ lý, ngươi có muốn yêu cầu hồi tỵ không?"
- Giải thích, Hồi tỵ là chỉ một nhân viên trong ngành tư pháp sẽ không tham gia vào quá trình tố tụng vì vụ án có liên quan đến lợi ích của họ hoặc họ có liên quan đến những đương sự trong vụ việc. Hết giải thích.
"Ta yêu cầu..."
Vệ bổ đầu ‘hừm’ một tiếng, phát âm một tiếng rất dài, kéo giọng đi lên ở âm cuối.
Trương Tiểu Hồng nhanh chóng nói: "Không, không, không, ta không yêu cầu hồi tỵ."
"Nói đi, vì lý do gì mà bị đưa vào đây?"
"Vì ăn thịt nướng không trả tiền?"
Phòng Thanh Vân thiếu kiên nhẫn nói: "Khỏi thẩm vấn nữa, xử tử ngay tại chỗ. Cứ nói rằng trong lúc truy bắt, gã phản kháng dữ dội, thà chết chứ không hàng, tự uống thuốc độc tự sát."
Đây tuyệt đối là điều mà Phòng Thanh Vân có thể làm ra được, tên đang đeo xiềng xích, Nhất Trượng Hồng, nhanh chóng nói, "Ta nói, ta nói. Khoảng mười ngày trước, ta tỉnh dậy dưới chân núi, có lẽ là lúc đang đi ngang qua ngọn núi ở phía tây của quận Diên Giang, ta bất cẩn trượt xuống. Khi tỉnh dậy, ta phát hiện một hang động, có thể là nơi ở của một vị tu sĩ nào đó, hang động đã không có người đến từ rất lâu rồi. Ta cẩn thận từng li từng tí mà đi vào trong, ngoài một quyển sách ra, không tìm thấy vật gì có giá trị."
"Quyển sách đó đã bị các người lấy đi lúc khám xét người."
"Trong đó ghi lại một số phù lục và các trận pháp bổ trợ ít được quan tâm, chẳng hạn như Nghịch Thọ Nguyên Phù và Nghịch Thọ Nguyên Trận. Theo miêu tả trong sách, Nghịch Thọ Nguyên Phù có thể chuyển hoá thọ mạng thành tu vi của ta, còn ta vừa trùng hợp đang ở trong giai đoạn bình cảnh, nghĩ rằng đột phá trong một lần, trở thành giai đoạn Kim Đan, tiêu diêu tự tại. Hơn nữa, phương thức đột phá này còn có thể gia tăng thọ mạng, sức hấp dẫn quá lớn."
Phòng Thanh Vân giận dữ nói: "Ta từng thỉnh giáo thái thú, dựa trên quy mô mà bọn ngươi đã bố trí, đừng nói là từ giai đoạn Trúc Cơ đột phá đến giai đoạn Kim Đan, dù cho đột phá từ giai đoạn Kim Đan đến giai đoạn Nguyên Anh cũng còn dư dã!"
Nhất Trượng Hồng thầm nói trong lòng ‘Ta cũng biết như vậy là lãng phí, nhưng đây chẳng phải là do ta không biết những phương pháp khác sao?’.
Tất nhiên, không thể nói ra những lời này, Nhất Trượng Hồng bèn vờ như không nghe thấy lời mắng nhiếc của Phòng Thanh Vân, tiếp tục nói: "Bản thân ta vốn tu về phù chú, rất nhanh đã học được Nghịch Thọ Nguyên Phù. Bố trí Nghịch Thọ Nguyên Trận cũng không quá khó, chỉ cần sắp xếp Nghịch Thọ Nguyên Phù thành hình dáng của Nghịch Thọ Nguyên Trận là xong."
"Tu sĩ không thể phát giác công hiệu của Nghịch Thọ Nguyên Phù, công hiệu của nó đối với người phàm cũng chỉ là gây buồn ngủ, rất dễ khiến người ta bỏ sót. Hơn nữa, sau khi hoàn thành việc bố trí trận pháp, ngay cả tác dụng gây buồn ngủ cũng không còn nữa."
"Chẳng qua là Nghịch Thọ Nguyên Trận cần phải dán quá nhiều phù lục, chỉ với một người thì không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Ta vừa hay tình cờ gặp được hai người đồng đạo, chính là hai người mà các người bắt được."
"Kể ra cũng lạ, hai người họ cũng chẳng phải người của quận Diên Giang, tình cờ xuất hiện tại đây, bọn họ cũng không nhớ rõ lý do tới quận Diên Giang của mình là gì."
"Bọn ta lập tức ăn nhịp với nhau, cùng nhau đột phá giai đoạn Trúc Cơ."
"Bọn ta hành sự rất cẩn trọng, không để lại dấu vết. Khi các người rầm rộ lùng sục Nghịch Thọ Nguyên Phù, bọn ta liền không tiếp tục hành động nữa. Bọn ta cảm thấy nơi này ngày càng không an toàn, muốn rời khỏi quận Diên Giang. Trước khi rời đi, nghe nói nơi này có một quán nướng rất nổi tiếng, bèn muốn thử một lần. Nhưng xiên thịt còn chưa kịp nướng xong thì các người đã đến rồi."
Vẻ mặt của Nhất Trượng Hồng đầy nét khó hiểu, không hiểu được đã xảy ra sơ sót ở bước nào. Vệ bổ đầu đương nhiên sẽ không nói là do người chủ quán nhiệt tình tố cáo.
Cuộc thẩm vấn kết thúc, Vệ bổ đầu yêu cầu gã ký tên chấp thuận: "Viết tên ở dưới cùng mỗi trang, ở trang cuối viết: ‘ta đã đọc bản ghi chép phía trên, nội dung đúng với những gì ta đã nói’."
"Tất cả các chỗ cần ký tên đều phải lăn dấu tay."
Ngày hôm sau, Vệ bổ đầu như thường lệ mà mang lá cờ thưởng đến.
Y đang cân nhắc sao không dứt khoát thành lập một điểm công tác tại quán nướng, sống luôn ở đây cho rồi, hiệu suất bắt người còn không cao hơn so với việc tuần tra cả ngày hay sao?
Nếu tiếp tục như vậy, ngày đảm nhiệm chức Tổng Bổ Đầu hẳn là không xa.
"Chủ quán Tiểu Lục, phong thủy quán nướng này của ngươi đúng là không tệ mà, đất lành người tài."
Lục Dương cười xoà: "Đất có lành hay không là thứ yếu, chủ yếu là có người tài."
"Gần đây trong nha môn quá bận rộn, khi nào rãnh ta sẽ đề nghị bên trên, xem thử coi liệu có thể trao tặng cho quán của các người một tấm biển cửa hiệu ưu tú không."
"Vậy thì tốt quá, nước sôi vừa mới nấu xong, uống đi kẻo nguội."
Lục Dương nhiệt tình rót một ly nước sôi: "Người đã bắt được rồi mà vẫn bận vậy sao?"
"Ầy, người thì bắt được rồi, cũng tìm ra nơi mà gã đã khai, là một cái hang bị bỏ hoang, có lẽ là một tên phạm nhân Ma Đạo bị truy nã nào đó từng trốn ở trong đó, đợi khi bọn ta dựa theo vị trí mà chúng đã khai báo, đi xé hết những tấm Nghịch Thọ Nguyên Phù, vụ án này cũng coi như là được giải quyết rồi."
"Vấn đề là sắp đến lễ Thái Xuân, trông điệu bộ của năm nay, lượng người đến đây có khả năng nhiều hơn hai phần so với năm ngoái, ta muốn nghĩ phép nhưng Tổng Bổ Đầu không duyệt, bảo ta phải tuần tra nhiều hơn trong kỳ lễ Thái Xuân."
"Nếu tuần tra mệt rồi thì có thể đến đây nghĩ chân, quán của bọn tại hạ vẫn hoạt động bình thường trong kỳ lễ Thái Xuân."
Sau khi tiễn Vệ bổ đầu đi, Mạnh Cảnh Chu thở dài một hơi: "Cuối cùng cũng xem như xong việc rồi, mấy hôm trước làm đến căng thẳng thật, ngày nào cũng đi tìm Nghịch Thọ Nguyên Phù, có lẽ là Nhất Trượng Hồng thấy chúng ta vất vả quá, nên mới chạy đến đây tự chui đầu vào rọ."
Man Cốt lưỡng lự một chút, y cảm thấy Nhất Trượng Hồng không nghĩ như vậy.
Lục Dương chú ý thấy Lan Đình đang không ngừng khoa tay múa chân, tò mò hỏi: "Cô nương đang làm gì vậy?"
Đầu của Lan Đình cũng không ngẩng lên, nói: "Tiểu nữ tử đang thử nghiên cứu một loại trận pháp có thể tự động xiên thịt, que nhọn tự động xiên viên thịt lại với nhau."
Lục Dương cầm lên một que nhọn, kẹp nó giữa hai ngón tay, cảm nhận vài lần, như đang suy tư về điều gì đó.
Đột nhiên, hắn quăng ra vài viên thịt, hai ngón tay dồn sức, ném que nhọn đi.
Tiếc rằng, que nhọn sượt qua viên thịt, không có xiên chúng lại với nhau.
Man Cốt không hiểu Lục Dương đang làm gì, cảm thấy Lục huynh đang chơi một loại trò chơi rất mới lạ, mắt của Mạnh Cảnh Chu sáng lên, hiểu ra Lục Dương đang làm gì.
"Huynh muốn dùng que nhọn xiên thịt, để luyện tập thủ pháp ám khí phải không?"
Lục Dương chỉ cười mà không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
Rất nhanh Mạnh Cảnh Chu cũng tham gia vào đội hình tập luyện, nghiên cứu cách để dồn lực chuẩn xác, xiên các viên thịt đang di chuyển trên không trung lại với nhau.
Man Cốt do dự nói: "Điều này... hẳn không phải là cách hành sự của Chánh Đạo đâu, phải không?"
Lục Dương tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Nói vậy sai rồi, chẳng lẽ huynh chưa nghe qua câu 'Bám chặt núi xanh chẳng buông rời, gốc mọc bền vững nơi vách xa. Ngàn đập muôn va vẫn cứng chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua'?"
"Cây trúc kiên cường bất khuất, thanh nhã đạm bạc, là hình tượng của người quân tử khiêm tốn, sử dụng cây trúc làm vũ khí, sao lại có thể là ám khí?"
"Đây là vũ khí mà chỉ người quân tử mới sử dụng."
Man Cốt bừng tỉnh ngộ, tâm trí có cảm giác như thể được khai thông: "Thì ra là vậy, thế thì đệ cũng tham gia."
Lan Đình tập trung vào việc nghiên cứu trận pháp, vài cây que nhọn lơ lửng trên không trung, chỉ nghe ‘vèo’ một tiếng, cây que nhọn thẳng tắp mà cắm vào trong tường, đuôi của nó còn đang phát ra tiếng run bần bật.
Nếu mục tiêu là con người, thì đã chết từ lâu rồi.
"Uy lực hơi mạnh." Lan Đình phiền não vò đầu, cô ấy đã cố hết khả năng để điều chỉnh uy lực của nó xuống mức thấp hơn rồi.
"Không làm trận pháp xiên thịt tự động nữa, vậy thì dứt khoát điều chỉnh uy lực đến mức cao nhất thôi."
Hai con ma trành nhìn cảnh tượng ma quỷ múa loạn, sợ đến run lẩy bẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận