Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1294: Truy Nguyệt chân nhân (2)

Lục Dương cẩn thận cảm thụ tình trạng cơ thể, kinh ngạc phát hiện sau khi sử dụng hô hấp pháp, thế mà có thể tránh khỏi cảnh gió lạnh thổi ngược đi vào miệng mũi.
Hô hấp pháp thật lợi hại.
- Chạy đến nơi đây chắc hắn không tìm được đâu.
Bạch Nhật chạy đến một chỗ ngóc ngách trong Tiên cung, Tiên cung vốn là hoang vắng, chỗ này hẻo lánh càng là mấy chục năm cũng sẽ không có người đi qua, tuyệt đối an toàn.
Bạch Nhật đối mặt Lục Dương có chút khó giải quyết, giữa hai người không có thâm cừu đại hận, không có lý do hạ tử thủ. Hạ không được tử thủ vậy cũng chỉ có thể chạy.
- Lúc trước hắn đến cùng làm thế nào tìm thấy ta?
- Đúng, vừa rồi ta trốn đến gần thụ tổ, hắn nhìn ra ta và thụ tổ có chút quan hệ, là đi bên thụ tổ nơi đó tìm vận may.
- Tiểu tử thật phiền phức, khó trách tuổi còn nhỏ đã kinh lịch nhiều chuyện như vậy.
Sau ba canh giờ, một giọng nói quen thuộc truyền đến. - Tìm tới ngươi, đừng chạy!
Chỉ thấy Bất Hủ tiên tử giẫm lên ván trượt tuyết dùng cây nguyệt quế chế thành, cõng ở sau lưng một giỏ linh quả, trượt tuyết trượt mệt mỏi liền gặm hai linh quả bổ sung thể lực.
Từ rừng cây nguyệt quế đến nơi hẻo lánh của Tiên cung, Bất Hủ tiên tử trượt tuyết trọn vẹn trượt ba canh giol Nếu không có ván trượt tuyết, thời gian này sẽ càng dài.
Bất Hủ tiên tử mưu tính vạn cổ, đến cả kiến thức ; khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm chính là đường thẳng' cũng biết, vì đi lộ tuyến ngắn nhất tìm tới Bạch Nhật, nàng một đường trượt tuyết, vượt qua các chướng ngại vật trên đường, xuyên qua phòng luyện đan, phòng luyện khí, suối nước nóng các loại địa phương.
Nàng bày ra động tác phiêu dật, trượt tuyết thành thạo, vừa nhìn chính là lão thủ.
Trên đường còn đụng phải không ít người, bất quá đệ tử Tiên cung đều nghĩ Lục Dương là trượt tuyết đơn thuần, không biết thật ra nàng đang đuổi bắt tội phạm.
- Không phải, tiên tử ngươi khi nào biết trượt tuyết thế?
- Hừ hừ, không nghĩ tới chứ gì, bản tiên tại thời kỳ Thượng Cổ đã tính toán đến chuyện hôm nay, sớm lấy thân thể phàm nhân luyện tập trượt tuyết thuật. Bất Hủ tiên tử dương dương đắc ý nói.
- Ngươi đến cùng làm thế nào tìm tới ta.
Bạch Nhật như gặp ma, là trên người mình lưu lại mùi vị gì, dẫn đến Lục Dương có thể ngửi ra được vị trí của mình, hay chỉ cần nghe qua chuyện xưa mà Lục Dương kể, coi như bị Lục Dương đánh dấu.
Bạch Nhật vừa định tiếp tục chạy trốn bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, không làm gì được. Nguy rồi, đến ban đêm.
- Ngáp.. Làm sao hôm nay chạy nơi này tới?
Bạch Nhật mê mang ngồi dưới đất, không hiểu nhìn xung quanh, đây không phải nơi hẻo lánh nhất trong Tiên cung sao, có cái gì chơi vui mà đến đây.
Đồng thời nàng cũng thấy được Bất Hủ tiên tử đang trượt tuyết chạy về phía nàng.
- Lục Dương sư huynh!
Bạch Nhật hưng phấn phất phất tay với Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ tiên tử xoay vòng một cái thật xinh đẹp ngừng ở bên cạnh, tóe lên mảng tuyết cao cỡ một người dừng ở trước mặt 'Bạch Nhật.
- Hiện tại ngươi là Bạch Dạ?
- Lục Dương sư huynh ngươi cũng biết rồi?
Bạch Dạ há miệng nhỏ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bất Hủ tiên tử cười, nàng tận mắt nhìn thấy quá trình 'Bạch Nhật' biến thành 'Bạch Da' rốt cục thấy rõ đây là có chuyện gì.
- Một thể song hồn, âm dương luân phiên, trao đổi quyền chủ đạo, không sai chứ.
- Lục Dương sư huynh ngươi hiểu thật nhiều.
Bạch Dạ càng ngày càng kinh ngạc, cảm giác Lục Dương hiểu biết hơn mình rất nhiều.
- Đúng thế, cũng không nhìn một chút bản, bản nhân là ai.
- Tiểu Dạ ngươi trước chờ đã, ta cùng Lục Dương trò chuyện hai câu.
Bạch Nhật tạm thời chiếm cứ quyền chủ động của thân thể.
Bạch Nhật thở dài, chuyện đến một bước này, lại ẩn giấu cũng không cần thiết, còn không bằng nói cho Lục Dương, miễn cho tiểu tử này theo đuổi không bỏ mình.
- Cũng không biết tiểu tử ngươi xảy ra chuyện gì, đến cả chuyện một thể song hồn đều biết.
- Ngươi đoán không sai, ta là ta, Tiểu Dạ là Tiểu Dạ, chỉ bất quá hai người chúng ta dùng chung một thân thể, ban ngày là ta sử dụng cỗ thân thể này, ban đêm là nàng sử dụng cỗ thân thể này.
- Bản thể Tiểu Dạ là cây nguyệt quế tổ, thụ tổ cắm rễ trong Đại Tuyết Sơn, nàng không cách nào rời đi lãnh địa của mình, rời đi mảnh Đại Tuyết Sơn này, cho nên cho tới nay đều rất hướng tới sinh hoạt ở bên ngoài.
- Nàng thường xuyên sẽ đi nghe lén các đệ tử Tiên cung trở về kể chuyện ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, khi nàng thấy được chuyện xưa của ngươi trong báo cáo nhiệm vụ của Lan Đình, vẫn hi vọng thấy tận mắt ngươi một lần.
- Khi " Vấn Đạo tông truyền kỳ " truyền đến Tiên cung, nguyện vọng muốn gặp ngươi của Tiểu Dạ càng ngày càng mãnh liệt.
- Trùng hợp, ngươi đã đến, nàng mỗi lúc trời tối đều chạy đến ngươi nơi đó nghe cố sự, đương nhiên, ta cũng thuận tiện nghe.
- Nói thật, thật ra ta thật không nguyện ý để ngươi đến Tiên cung, trước khi Tiểu Dạ nghe nói về ngươi, nàng vẫn luôn nghe ta kể chuyện cũ, giảng những chuyện năm kia ta cùng đám người Khương Bình An, Mạnh Quân Tử đánh nhau như thế nào, làm sao thành lập Đại Hạ.
- Sau khi ngươi xuất hiện, lực chú ý của Tiểu Dạ hoàn toàn chuyển dời đến trên người ngươi.
Bạch Nhật lại lần nữa thở dài, ánh mắt nhìn Lục Dương có điểm quái dị không nói được:
- Mặc dù không phải rất nguyện ý thừa nhận, nhưng không thể không nói, chuyện mà ngươi trải qua mấy năm nay xác thực rất không hợp thói thường nếu so với ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận