Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1456: Sư môn đoàn tụ (2)

Cam Điềm vừa gảy đàn vừa nói:
- Sư phụ hiện giờ không biết đang ở nơi nào, bây giờ gọi người về cũng không kịp.
- Sư huynh có cách này. Diệp Tử Kim đặt chân dung Bất Ngữ đạo nhân lên bản, trước chân dung bảy đây rượu thịt, thể hiện lòng hiếu kính.
- Như vậy là được rồi.
- Đồ nướng đến rồi đây! Lục Dương hồ lớn, bưng hai đĩa lớn đồ nướng đến, còn chu đáo chọn ra mấy xiên đặt trước chân dung. Đại sư tỷ chậm rãi bước đến, sự xuất hiện của nàng cũng đồng nghĩa với việc bữa tối chính thức bắt đầu. Đại sư tỷ, Lục Dương, Vần Mộng Mộng ngôi cùng một phía, Diệp Tử Kim và Cam Điềm ngồi đối diện. Năm người nâng chén chúc mừng sư môn đoàn tụ.
- Kính sư phụ nơi xa.
- Sư phụ, người nhìn xem, bốn đệ tử của người đều đã trở về.
- Sư phụ, bốn đệ tử của người đều đã có chút thành tựu.
Diệp Tử Kim cắn một miếng đồ nướng, hai mắt sáng rực:
- Tiểu sư đệ, tay nghề nướng đồ của đệ thật tuyệt vời! Biết thế này, lúc trước ta đã không mời đệ ăn lẩu ở Tây Thiên thành, đệ mời ta ăn đồ nướng có phải tốt hơn không?
Vị giác của Diệp Tử Kim đã bị tàn phá suốt mấy trăm năm ở Phật quốc, giờ được thưởng thức món đồ nướng trứ danh của Đại Hạ, vị giác dần dần khôi phục.
Mấy trăm năm nay ta đã ăn cái gì ở Phật quốc vậy? Vân Mộng Mộng ăn uống ngon lành, hận không thể mọc thêm mấy cái tay, khóe miệng dính đây dầu mỡ, nhưng vẫn không quên người chị em tốt của mình:
- Tiểu Chi, chúng ta cụng ly nảo.
Vân Chi bưng ly trả lên, cụng nhẹ với Vân Mộng Mộng. Vần Mộng Mộng uống cạn ly trà, cảm khái nói:
- Không ngờ tiểu Chi ở bên ngoài lại quen biết được nhiều người như vậy. Lúc ở Vân gia, ngươi lúc nào cũng ru rú trong phòng đọc sách, chẳng nói chuyện với ai. Lúc ngươi đi theo tên xấu xa kia rời khỏi Vân gia, ta lo lắng cho ngươi lắm đấy.
- Quen biết nhiều người như vậy, thật tốt.
Vân Mộng Mộng thật lòng vui mừng cho muội muội.
- Đại sư tỷ, ta kính ngươi. Ta có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ có sự giúp đỡ của ngươi.
Lục Dương nhân cơ hội cụng ly với Đại sư tỷ, bảy tỏ lòng biết ơn của mình. Cam Điềm cũng nâng chén:
- Đại sư tỷ, lúc sư phụ không có ở đây, người đã chỉ bảo ta tu luyện, gặp khó khăn gì ở Yêu vực, người cũng thay ta giải quyết. Cảm ơn ngươi.
- Đều là đồng môn với nhau, nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn.
Hai người cụng ly.
- Đại sư tỷ, ta mời ngươi một ly. Nếu không phải ngươi nhường ta đến Phật quốc lịch luyện, tu vi của ta cũng không thể tăng tiến nhanh như vậy. Ta đến hôm nay mới hiểu được dụng ý của ngươi.
- Nhị sư đệ quá lời rồi. Phật quốc hoang vu, những năm qua ngươi vừa lịch luyện vừa tìm kiếm manh mối của Tuế Nguyệt Tiên, vất vả rồi. Lần này trở về, cứ an tâm ở lại tông môn tu luyện đi.
Diệp Tử Kim rất tinh ý, biết Đại sư tỷ kiêng kị nhất là chuyện tuổi tác, nếu không hắn đã không bị đày đi Phật quốc. Lần này, nhất định phải thuận theo ý Đại sư tỷ mà khen ngợi.
- Đại sư tỷ nói gì vậy, ngươi từ nhỏ đã thay sư phụ quản lý tông môn, ngươi mới là người vất vả nhất.
- Bộp! Ly trà trên tay Lục Dương rơi xuống bàn, hắn há hốc mồm nhìn Diệp Tử Kim. Nhị sư huynh, ngươi bị đày đi Phật quốc không phải là không có lý do đâu.
Lục Dương lặng lẽ dịch người sang phải, tiến gần Vân Mộng Mộng hơn một chút, cách xa Đại sư tỷ thêm một chút.
Nếu Đại sư tỷ ra tay, mình sẽ trốn sau lưng Vân Mộng Mộng.
Nhị sư huynh là người thích náo nhiệt, không chịu ngồi yên, nên đã chủ động xin đi lịch luyện. Lúc Lục Dương xuất quan, Nhị sư huynh đã đi rồi, chỉ để lại một phong thư, không nói gì thêm.
- Đúng rồi, Nhị sư huynh, hôm qua quên mất, mấy chiếc nhẫn trữ vật này là của ngươi.
Vân Mộng Mộng lấy ra mấy chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Lục Dương.
Lục Dương nhận lấy, thần thức đò vào trong, phát hiện bên trong chứa đây linh thạch.
- Sao lại nhiều linh thạch như vậy? Lấy đâu ra thế?
- Là Cùng Kỷ tộc gửi tới, nói là tiền lời từ việc bán lưu ảnh câu, muốn chia cho ngươi mười phần trăm.
- Lúc ngươi không có Ở đây, tiểu Chi nói cứ nhận thay ngươi, chờ ngươi về sẽ đưa lại.
- Thì ra là vậy, xem ra tiền bối Kim Thải Vi làm ăn phát đạt rồi nhỉ.
Nếu Vân Mộng Mộng không nhắc, Lục Dương suýt nữa quên mất chuyện mình đề nghị Kim Thải Vi chế tạo lưu ảnh cầu.
- Biết thế này, lúc trước đã dùng lưu ảnh cầu ghi lại cảnh chiến đấu với Tư Thần Thần Quân rồi!
Lục Dương vô cùng tiếc nuối. Nếu thân phận Đậu Hũ Thiên Tôn của hắn không cần giữ bí mật, hắn đã cho người sao chép lưu ảnh cầu ra hàng ngàn hàng vạn bản, phát miễn phí trên đường rồi.
- Cùng Kỷ tộc đã thoát khỏi cảnh nghèo khó rồi, Tiểu Dương Tử, ngươi đã hiến kế cho Cùng Kỳ tộc, Cùng Kỳ tộc làm ăn phát đạt cũng có một phần nhân quả của ngươi.
Bất Hủ tiên tử xuất hiện, cảm thán nói. Không ngờ tiểu lão hổ nhà mình cũng có ngày kiếm tiền giỏi như vậy.
- Chắc chắn là mệnh cách của Tiểu Dương Tử cứng rắn, át chế vận mệnh nghèo khó của Cùng Kỷ tộc.
Vân Mộng Mộng cười hì hì hỏi:
- Mệnh cách của Nhị sư huynh cứng rắn, vậy sao đi đến đâu là nơi đó xảy ra chuyện vậy?
Bất Hủ tiên tử xua tay:
- Đó là do mệnh cách của bọn họ không đủ cứng rắn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận