Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1119: Đánh nhầm giống như cũng không lỗ (2)

Một bên khác, An Nam Nhi lặng lẽ rời khỏi chiến đấu, nhảy đến trên tán cây, ngồi vào bên cạnh Mạnh Cảnh Ngọc.
- Cảnh Ngọc muội muội, ngươi cảm thấy ai mới là ca ca ngươi?
Mạnh Cảnh Ngọc đang cúi đầu ăn quả, nghe được An Nam Nhi hỏi ra vấn đề, ngẩng đầu nhìn An Nam Nhi, lộ ra ý cười ngây thơ.
- Hai người đều là ca ca ta.
- La Hán quyền!
- La Hán quyền!
Hai Mạnh Cảnh Chu giống như sao chép nhau, động tác thi triển La Hán quyền hoàn toàn nhất trí.
Thật ra cái này rất bình thường, lúc trước chính là Mạnh Cảnh Chu dạy cho Lục Dương La Hán quyền.
- Bên nào rụng tóc rồi?
Đám công tử ca bị đánh vội vàng kiểm tra tóc của mình, thế mà phát hiện tóc thật tốt, một cây cũng không có mất.
Một Mạnh Cảnh Chu bên trong đó bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào một Mạnh Cảnh Chu khác nói:
- Ta đã biết, tiểu tử ngươi đồng thời thi triển La Hán quyền cùng " Trường Sinh công ".
- Nói bậy, rõ ràng là ngươi thi triển La Hán quyền cùng " Trường Sinh công ", còn lại chụp đến trên đầu bản thiếu gia.
Hai Mạnh Cảnh Chu đều muốn chứng minh mình là Lục Dương.
Lục Dương cũng nghĩ qua biến trở về bộ dáng lúc đầu, nhưng một khi biến trở về, chỉ sợ mọi người không có lấy cớ đối phó Mạnh Cảnh Chu, cuối cùng xui xẻo vẫn là chính hắn.
- Hám Thiên Lục Thức!
Một Mạnh Cảnh Chu quát to, khí thế cả người đều nâng cao một bước, bùn đất dưới chân sột sột phát run, vừa đi vừa về nhấp nhô.
Lục Dương mặc dù không học được Hám Thiên Lục Thức, nhưng không sao, những người khác cũng chưa từng thấy qua Hám Thiên Lục Thức chân chính có dáng dấp ra sao.
Hám Thiên Lục Thức là tuyệt học của Tam trưởng lão, bọn tiểu bối nào có cơ hội gặp qua một chiêu này, thế hệ trước bị đánh mới thường thấy qua chiêu này.
Lục Dương lấy quyền làm kiếm, khí thế cũng nâng cao một bước, quyền pháp cũng càng thêm sắc bén:
- Hám Thiên Lục Thức!
Cứ việc kéo tới Mạnh Cảnh Chu làm kẻ chết thay, tình cảnh của Lục Dương vẫn như cũ không thể lạc quan, quá nhiều người, nếu không phải hắn thường xuyên có Vô Địch Anh tiếp khách luyện, chỉ sợ sớm đã bị đánh chạy trối chết.
- Hừ, đây là các ngươi bức bản thiếu gia!
Mạnh Cảnh Chu nổi giận, triệu hồi ra song Nguyên Anh, song Nguyên Anh hợp thể, hóa thành thần nhân ba đầu sáu tay.
Ba đầu sáu tay thuộc về chiêu thức áp đáy hòm của Mạnh Cảnh Chu, cực ít vận dụng, Bất Ngữ đạo nhân ngày bình thường thuyết thư cân nhắc an toàn, sẽ không tiết lộ chiêu thức của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ra ngoài, bởi vậy mọi người cũng không biết chỉ có Mạnh Cảnh Chu mới có thể dùng ba đầu sáu tay.
- Hám Thiên Lục Thức!
Dưới trạng thái ba đầu sáu tay thi triển Hám Thiên Lục Thức, uy lực đã tăng mấy lần, không người đồng lứa nào có thể ngăn cản một quyền này.
Chung Ý cấp tốc làm ra phán đoán:
- Mạnh như vậy? Vậy hắn khẳng định là Lục Dương, tập trung lực lượng đánh một tên khác!
Áp lực của Mạnh Cảnh Chu chân chính giảm mạnh, nhưng hắn không biết mình hẳn là cao hứng hay là không cao hứng.
Cái gì gọi tên mạnh khẳng định là Lục Dương?
Lục Dương xem xét tình hình, vội vàng lấy ra Thanh Phong kiếm đối địch.
Mặc dù Lục Dương rất ít khi dùng kiếm, nhưng thân phận kiếm tu của hắn vẫn bị thế nhân biết được, mọi người xem xét Thanh Phong kiếm đều lấy ra, đánh ra kiếm pháp siêu quần, tuyệt đối không phải Mạnh Cảnh Chu có thể giả mạo, quay đầu liền đối phó Mạnh Cảnh Chu thật.
Đương nhiên, biểu hiện nhằm vào Mạnh Cảnh Chu thật không thể quá rõ ràng, vẫn là lưu lại một phần ba người vây công Lục Dương, thậm chí còn có người hô to:
- Nghĩ không ra kiếm pháp của Mạnh đại thiếu cũng cao siêu như vậy, tại hạ bội phục!
Trong lòng Mạnh Cảnh Chu thật chửi mẹ, ta mẹ nó lúc nào biết kiếm pháp rồi.
Mạnh Cảnh Chu bị tập thể công kích, bản thân lại có một phần lực lượng bị Lục Dương mượn đi, rất nhanh liền thể lực chống đỡ hết nổi, ngã xuống bên trong vây đánh.
Lục Dương gặp kẻ chết thay ngã xuống, khôi phục thành bộ dáng ban đầu, lực lượng mượn đi trả lại cho lão Mạnh.
Mọi người xem xét nguyên lai ngã xuống là Mạnh Cảnh Chu thật, thần sắc đại biến, đều hoảng hoảng trương trương nâng đỡ Mạnh Cảnh Chu.
- Ai nha, Mạnh đại thiếu ngươi nói sớm ngươi là thật đi, bằng không chúng ta cũng sẽ không ra tay nặng như vậy.
Mọi người nghe vậy nhao nhao phụ họa:
- Đúng thế đúng thế, chúng ta đều cho rằng ngươi mới là Lục Dương, lúc này mới xuống tay độc ác.
Mạnh Cảnh Chu bối rối.
Ta mới rời khỏi Đế thành hơn năm năm, làm sao các ngươi một ngươi hai ngươi đều không biết xấu hổ như vậy.
Vòng thứ hai Lục Dương tranh bá thi đấu lần thứ nhất còn đang tiến hành, Lục Dương làm phần thưởng vẫn đang dựa vào địa thế hiểm trở chống cự, chết không nhận thua.
Không có Mạnh Cảnh Chu làm kẻ chết thay, áp lực của hắn bên này lại lần nữa khôi phục thành bộ dáng lúc trước.
Bất Hủ tiên tử bên trong không gian tinh thần ngồi ngay ngắn ở trên hoàng ghế, kéo dài âm thanh, chậm ung dung mà hỏi:
- Tiểu Dương tử, muốn bản tiên hỗ trợ hay không.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ tiên tử ngài muốn chiến đấu cứ việc nói thẳng thôi, biểu tình một mặt kích động của ngài cũng không có ẩn giấu kỹ đây.
Lục Dương khom người một bái:
- Mời Thánh thượng xuất thủ tương trợ.
Trong hiện thực, Lục Dương đang đứng ở trong đám người mở ra hai mắt, đôi mắt tang thương, giống như vượt qua vạn cổ Tuế Nguyệt.
Chỉ thấy hắn liếc nhìn mọi người, sau đó chậm rãi nói:
- Đám phàm phu tục tử các ngươi, đều là chó rơm, may mắn gặp mặt bản tọa, vì sao không bái?
Bạn cần đăng nhập để bình luận