Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 308: Lý Hạo Nhiên đại khái là chết chắc

Mạnh Cảnh Chu dùng bánh bao chỉ vào Lý Hạo Nhiên nói:
- Tỉ như Lý huynh, năm tuổi đọc thuộc lòng " Thiên Tự Văn ", bảy tuổi làm thơ, tám tuổi viết chữ, mười tuổi viết văn, tài hoa hơn người, văn chương tuyệt diệu, giống như tự nhiên, tiên sinh cũng phải khen không dứt miệng, tán thưởng ngươi là học sinh tốt nhất mà hắn dạy.
Lý Hạo Nhiên thận trọng cười cười:
- Long huynh quá khen rồi, đó chỉ là tiên sinh muốn khích lệ ta, mới đánh giá như vậy, ngược lại là Long huynh, có gia nghiệp nhưng không đi kê thừa mà muốn đi Đế Thành đọ sức, phần tự tin này, so với phần tự tin chỉ toàn lo lắng của ta và Lục huynh sao có thể sánh bằng.
Ba người liên tục thổi phồng đối phương, sau đó lật sang sách thánh hiền, nhìn say sưa ngon lành, cảm thấy tiên hiền viết thật hay, không hổ có thể lưu truyền thiên cổ, bọn hắn nếu có thể viết ra văn chương như vậy, chết cũng không tiếc.
Mạnh Cảnh Chu ngáp một cái, vô tình đả kích mơ mộng của Lục Dương:
- Được rồi, đừng nằm mơ nửa, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
Ba người dựa theo sắp xếp lúc ăn bánh bao, đi vào gian phòng của mỗi người.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu phân biệt tới phòng ngủ ở hai bên, còn Lý Hạo Nhiên ở tại chính đường, đi ngủ ở trước tượng Phật chỉ còn một nửa.
Âm thầm, ba bóng hình xinh đẹp nhìn chằm chằm ba người Lục Dương, trong mắt tản ra lục quang yếu ớt.
- Lại tới ba người, hơn nữa dương khí tràn đầy, thật muốn biết tư vị của bọn hắn như thế nào...
Bóng hình xinh đẹp áo xanh khẽ cười nói.
- Đúng vậy đúng vậy, đã rất lâu rồi chưa từng gặp thư sinh nào dương khí tràn đầy như thế, mặc dù thư sinh đọc sách thánh hiền lâu ngày có thể nuôi ra hạo nhiên chính khí, nhưng chưa từng nhìn thấy ai lại nhiều như ba người này.
Bóng hình xinh đẹp mặc hồng y liếm môi một cái, tràn ngập dụ hoặc.
Bóng hình xinh đẹp mặc bạch y tuổi tác còn hơi nhỏ, vội vàng nói:
- Hai vị tỷ tỷ, tuyệt đối phải chú ý, không nên hút hết dương khí của bọn hắn, phải nhìn về tương lai lâu dài.
- Bọn hắn dễ chịu một lần, còn sẽ tới lần thứ hai, một tới hai đi, dương khí chúng ta hấp thụ nhiều hơn so với hút sạch trong một lần.
- Biết rồi biết rồi, tiểu Thất ngươi tuổi tác không lớn, nhưng lại dông dài nhất, hai ta biết nặng nhẹ, sẽ không làm quá lớn, khiến chính đạo chú ý, xui xẻo là đạo lý này chúng ta vẫn hiểu.
- Chia ra hành động, hai ta đi đến hai gian phòng bên cạnh, tiểu Thất ngươi ở lại hầu hạ tên họ Lý này.
Bên trong Thiên phòng, Lục Dương thắp ngọn đèn, tập trung tinh thần đọc sách, hoàn toàn không chú ý tới trong phòng xuất hiện bóng hình lam y xinh đẹp.
Lục Dương nhìn như đang đọc sách, kì thực là đang giao lưu với Tiên nhân trong không gian tinh thần.
- Hừ, Lục Dương ngươi làm đủ trò xấu, bị đuổi ra khỏi Vấn Đạo tông, nghèo túng đến mức phải ở nơi này sao?
Bất Hủ tiên tử vui mừng nhướng mày, cười trên nỗi đau của người khác.
- Sức tưởng tượng của Tiên tử ngươi không cần phong phú như thế đâu, còn nữa người khác đi ngủ lấy canh giờ làm đơn vị tính toán, sao tiên tử ngươi đi ngủ lại lấy ngày để tính?
Bất Hủ tiên tử chống nạnh, tức giận nói:
- Tiên nhân sao có thể giống phàm nhân được?
- Vâng vâng vâng, tiên tử đại nhân không giống bình thường, cho nên bây giờ ngươi trở về ngủ được không, bây giờ ta còn có chuyện phải làm.
- Chuyện gì?
Bất Hủ tiên tử hào hứng.
Lục Dương thấy Bất Hủ tiên tử ra vẻ mặt nếu không kể chuyện tuyệt đối không bỏ qua, đành phải kể lại mọi chuyện.
- Cho nên bây giờ các ngươi định dẫn nữ quỷ đến rồi bắt nàng lại?
- Đúng.
- Chuyện này đơn giản, giao cho ta.
Bất Hủ tiên tử vỗ bộ ngực nói, tự tin giống như đã dùng Vô Địch đan.
Bất Hủ tiên tử là trạng thái linh hồn, cũng chính là quỷ hồn, quả thật thích hợp cho tình huống hiện tại.
- Chờ chút, tiên tử ngươi không phải sợ quỷ sao?
Lục Dương nhớ lúc Bất Hủ tiên tử cùng mình đi tới phần mộ do Đại trưởng lão kiến tạo, Bất Hủ tiên tử còn vô cùng sợ hãi quỷ hồn sẽ xông ra trong huyệt mộ.
- Quỷ ta thất được thì sợ cái gì... Không đúng, ta căn bản không sợ quỷ!
Bất Hủ tiên tử nhận ra mình lỡ miệng, tranh thủ thời gian đổi giọng.
- Được, nhưng ngươi đừng làm ra chuyện không phải phép!
Lục Dương căn dặn một phen, giao quyền khống chế thân thể cho Bất Hủ tiên tử.
- Công tử ! người ta thật cô đơn, ở cùng người ta đi mà...
Bóng hình xinh đẹp mặc lam y xuất hiện ở trước mặt Lục Dương, ẩn ý đưa tình nhìn hắn, âm thanh nũng nịu, mới nghe đã khiến xương cốt mềm nhũn.
Nhưng không biết rằng Lục Dương bây giờ đã không còn phải là Lục Dương vừa rồi.
Chỉ thấy Lục Dương nở một nụ cười tà mị, đưa tay ôm bóng hình lam y xinh đẹp.
Bóng hình xinh đẹp lam y ngơ ngác, Lục Dương vừa rồi ở chính đường không phải là người như thế này.
Lục Dương đưa ngón trỏ ra, nâng lên cái cằm của bóng hình lam y xinh đẹp, dùng giọng điệu khinh bạc nói:
- Tiểu mỹ nhân cô đơn, muốn tỷ tỷ ở cùng ngươi sao?
Lục Dương thân mật ôm bóng hình lam y xinh đẹp, giở trò:
- Bộ dáng không tệ, chỉ là vóc dáng kém hơn ta một chút.
Cái gì mà vóc dáng kém hơn ngươi một chút? Còn tự xưng tỷ tỷ?
Dáng vóc này của đối phương cũng không giống như nữ giả nam trang?
Bóng hình lam y xinh đẹp rùng mình, cảm thấy như gặp biến thái.
- Đến đây, tiểu mỹ nhân, đêm xuân ngắn ngủi, đến chơi cùng tỷ tỷ nào.
Lục Dương cười hắc hắc nói, nhìn thế nào cũng không giống người tốt.
Bóng hình lam y xinh đẹp muốn chạy trốn, kết quả phát hiện lực tay của đối phương lớn đến đáng sợ, nàng thân là Trúc Cơ kỳ đều không cách nào tránh thoát.
- Hắc hắc, muốn chạy?
Lục Dương nhào về phía bóng hình lam y xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận