Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 21: Lưu trú

Tiểu thư nhà họ Thượng nhíu mày, đóng sách lại đón tiếp hai người, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Cảm ơn các người đã đưa Tiểu Lục trở về, ta tên là Thượng Duyên."
Con vẹt nhìn thấy Thượng Duyên giống như thấy được vị cứu tinh, vung cánh muốn thoát khỏi Lục Dương, Lục Dương buông tay, để con vẹt bay trong phòng.
"Lần sau nhớ cẩn thận một chút, may là con vẹt này cứ bay quanh xã Thái Bình, nếu chẳng may bay đến chỗ khác, vậy thì quả thật là muốn tìm cũng tìm chẳng được" Lục Dương vừa cười vừa nhắc nhở.
Thượng Duyên nhìn thấy hai người ăn mặc tinh gọn, vừa nhìn liền biết là họ đã phiêu bạt lâu ngày trong chốn giang hồ, là vị thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa.
Lục Dương và Đào Yêu Diệp mặc trang phục được giới thiệu bởi Đại Điện Nhiệm Vụ trong Vấn Đạo Tông, mặc như vậy, có thể giả danh là những thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa phiêu bạt lâu năm trên giang hồ.
Thái độ của Thượng Duyên hơi xa cách, không biết là do tính cách hay lý do gì khác: "Tiểu Lục đã trở về rồi, hai người hãy về đi."
Mày ngài của Đào Yêu Diệp khẽ nhíu, không thích thái độ của vị đại tiểu thư này.
Lục Dương giả vờ như không nghe thấy lời đuổi khách, tươi cười nói: "Nói chuyện chút đi, Thượng gia rất hoan nghênh chúng tôi, nói không chừng còn muốn giữ hai người bọn tôi ở lại qua đêm nữa."
Thượng Duyên không ngừng cười gằn: "Thượng gia hoan nghênh các người không đồng nghĩa với việc ta hoan nghênh các người, các người mau đi đi, tốt nhất là rời khỏi xã Thái Bình."
"Xã Thái Bình cũng không có yêu ma quỷ quái gì, tại sao phải rời đi. Cô nương cũng lâu rồi chưa rời khỏi Thượng gia, không muốn nghe bọn tôi kể về thế giới bên ngoài hay sao?" Lục Dương nói.
Thượng Duyên ngẩn người, không nghĩ Lục Dương sẽ nói như vậy, giọng điệu dịu dàng hơn một chút: "Hai vị đến từ đâu? Ta đã gần một tháng chưa ra khỏi nhà, có thể kể cho ta nghe một chút về chuyện trong giang hồ không?"
"Hai người tại hạ đến từ Vấn Đạo Tông, một trong Ngũ Đại Tiên Môn, đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ, lần này bọn người tại hạ đến xã Thái Bình vì nghe nói có yêu điểu quấy nhiễu người dân..."
Lục Dương không nhanh không chậm mà kể lại, hắn có giọng nói ấm áp, rất phù hợp với vai trò thuyết khách.
Thượng Duyên nghe thấy hai người đều ở giai đoạn Trúc Cơ, mắt lóe lên một nét hân hoan.
Ba người trò chuyện một lúc, Thượng Duyên bị cuốn hút bởi cuộc sống của các tu sĩ không phải độn địa thì độn địa mà Lục Dương mô tả, cũng muốn ra ngoài phiêu lưu một phen, trải nghiệm mảnh trời đất rộng lớn này.
"Ta muốn tu tiên, nhưng gia phụ không đồng ý, ông ấy nói tu tiên quá nguy hiểm, nếu không phải ông ấy may mắn trong việc khám phá mộ cổ, ông ấy đã chết trong mộ cổ từ lâu rồi."
"Ta từng hỏi ông ấy nhiều lần về những trải nghiệm đó, nhưng ông ấy đều không chịu kể cho ta biết." Thượng Duyên hờn giận nói, cô yêu thích nghe những câu chuyện mới lạ, phụ thân nhà mình rõ ràng là có những câu chuyện mà ông ấy đích thân trải nghiệm, nhưng lại không chịu kể cho mình nghe.
Lục Dương trong lòng thầm cảm thán, xem ra gia chủ của Thượng gia này cũng là một người có chuyện xưa để kể.
"Thượng gia chủ có tu vi như thế nào?"
Thượng Duyên dường như nghĩ đến khuôn mặt dương dương tự đắc của phụ thân nhà mình, khẽ nhăn mày: "Nghe ông ấy khoe khoang, trước đây là Luyện Khí tầng chín, sau đó gặp phải đại họa, may mắn sống sót, tu vi giảm sút không phanh, không phải là Luyện Khí tầng tư thì là Luyện Khí tầng năm."
Đào Yêu Diệp nói: "Vậy cũng không tồi, xã Thái Bình tu sĩ không nhiều, lý trưởng, người mạnh nhất trong xã cũng chỉ mới Luyện Khí tầng bảy, Luyện Khí tầng bốn, tầng năm có thể sống rất tốt, huống chi Thượng gia chủ còn có chút nền tảng."
Thượng Duyên thở dài: "Nhưng ta không muốn bị giới hạn ở quận Khúc Hà, ta muốn hành tẩu giang hồ, muốn nhìn thấy thế giới tráng lệ kỳ bí này, tuổi tác hai người chúng ta chênh nhau không nhiều, cô nương đã là tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ, trong khi ta còn chưa Luyện Khí."
Đào Yêu Diệp định khuyên nhủ gì đó, nhưng nghe Chương quản gia gõ cửa: "Tiểu thư, đã đến giờ ăn tối rồi. Còn hai vị thiếu hiệp, lão gia đã đặc biệt dặn dò rằng: sắc trời đã tối, để hai vị dùng bữa xong, ở lại qua đêm rồi hẳn đi."
"Lão gia, phu nhân và Hoàng lý trưởng đợi các vị cũng được một lúc rồi."
"Được rồi, chúng tôi sẽ đến ngay." Lục Dương đáp lại.
Đào Yêu Diệp vốn muốn từ chối, nhưng bị Lục Dương ngăn lại: "Muội thấy không, từ sớm huynh bèn nói người nhà họ Thượng rất nồng hậu, sẽ giữ bọn mình qua đêm, người ta có lòng tốt như vậy, hà cớ chi không nhận lòng tốt ấy".
...
Tại bàn ăn, gia chủ nhà họ Thượng ngồi ở vị trí chính, nói chuyện hào hứng với Hoàng lý trưởng, những người khác cũng đều ăn rất thỏa thuê, mặc dù không thể sánh với đồ ăn của Vấn Đạo Tông, nhưng cũng có thể gọi là mỹ vị.
Chương quản gia và nha hoàn kính cẩn đứng bên cạnh, phục vụ chu đáo.
Ăn bửa thỏa chí, Hoàng lý trưởng về nhà, Lục Dương và Đào Yêu Diệp ở lại qua đêm, ở trong chái nhà phía đông, hai người chỉ cách nhau một bức tường.
Đào Yêu Diệp không thực sự muốn ngủ ở đây, cô là một người rất kén chọn giường ngủ, ngoài giường trong động phủ của Vấn Đạo Tông, cô nằm xuống là ngủ ngay, những nơi khác cô phải nằm rất lâu mới ngủ được.
Đào Yêu Diệp biết đây không phải là một thói quen tốt, người tu tiên ăn gió nằm sương là chuyện thường tình, cô đã cố gắng thay đổi, nhưng đến giờ vẫn chưa thành công.
"Lục sư huynh thì có thể ngủ ở đâu cũng được."
Đào Yêu Diệp tự nói, cũng không biết vì sao, cô cười khúc khích, sau đó ngáp một cái.
"Hôm nay đi ngủ sớm, xem ra sẽ ngủ ngon giấc..."
Đào Yêu Diệp đột nhiên bừng tỉnh: "Không đúng! Có người hạ độc!"
Cô quay người liền cầm lấy ô Thiên Huyễn để mở tán ô ra, kết quả phát hiện ra rằng linh lực trong cơ thể cô lưu chuyển trúc trắc, khó lòng điều khiển.
Cô thoáng giật mình, không ngờ có người hạ độc một cách im hơi lặng tiếng như vậy, là ai?
Đây là loại độc nhằm vào tu sĩ. Đối phương biết rõ mình là tu sĩ mà vẫn dám hành động, nhất định cũng là tu sĩ.
Thượng gia cũng chỉ có vài người như vậy, ngoài gia chủ Thượng gia, cô không phát giác ra còn ai khác là tu sĩ.
Là gia chủ nhà họ Thượng?
Hay là có tu sĩ có tu vi cao hơn cô đến mức không thể phát hiện?
Tình hình bên Lục sư huynh ra sao?
Một loạt câu hỏi lập tức lướt qua trong đầu Đào Yêu Diệp, không cho cô suy nghĩ kĩ, tiếng bước chân thanh thoát từ ngoài phòng truyền vào.
Cánh cửa phòng mở ra, Chương quản gia thư thả sải bước, trên mặt mang nụ cười vừa hào hứng lại tàn nhẫn.
"Là ngươi!" Đào Yêu Diệp trừng to mắt, không hề ngờ đến Chương quản gia, trong lòng tức thì trầm xuống.
Không thể nhìn ra Chương quản gia là một tu sĩ, điều đó cho thấy tu vi của Chương quản gia còn cao hơn cả cô.
Chương quản gia cầm trên tay một con dao lột da, Đào Yêu Diệp cách đó năm bước cũng có thể cảm nhận được oán khí dày đặc từ con dao, không biết có bao nhiêu người đã chết dưới lưỡi dao này, oán khí ngất trời.
Ánh trăng chiếu lên lưỡi dao, sáng ngời ngợi, một mảng sáng như tuyết.
Chương quản gia liếm môi, nhìn Đào Yêu Diệp bất lực vùng vẫy, giống như nhìn một con mồi tuy hung tàn nhưng đã rơi vào bẫy.
"Ôi, da tốt đến nhường nào, cả đời ta chưa từng thấy da trắng như tuyết và có đường nét đẹp như vậy."
"Ta biết cô nương là người của Vấn Đạo Tông, giết cô nương rồi sẽ rất rắc rối, Vấn Đạo Tông có thế lực ngập trời, kẻ nhỏ bé như ta đây, làm sao dám đụng đến Vấn Đạo Tông?"
Chương quản gia vừa nói, khóe miệng vươn vãi nước miếng, vừa lau vừa nói: "Nhưng da của cô nương thật sự quá đẹp, khiến ta không thể kiềm chế mình mà liều lĩnh, cô nương lại tự nguyện ở lại Thượng gia để ăn cơm, cơ hội tốt đến thế để đầu độc, nếu ta không nắm bắt, thì thật sự là không biết điều."
Bữa tối có độc!
Thấy Đào Yêu Diệp vẫn đang vùng vẫy, Chương quản gia quan tâm khuyên bảo: "Đừng vùng vẫy nữa, ngay cả khi cô nương không bị trúng độc, cũng không phải đối thủ của ta. Cô nương chỉ mới bước vào giai đoạn Trúc Cơ, còn ta đã ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Chương quản gia cũng không hề lơ là, tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ của Vấn Đạo Tông tuyệt đối không thể xem như tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ thông thường!
Chương quản gia nói như vậy chỉ là không muốn Đào Yêu Diệp phản kháng.
Càng phản kháng, da thịt càng dính chặt, thì sẽ càng khó rọc da hơn, đây là lời lẽ được đúc kết từ kinh nghiệm.
"Thư giãn đi, chỉ đau một chút thôi, rất nhanh bèn sẽ hết sợ thôi."
Chương quản gia liếm lưỡi dao lột da một cái, đến gần Đào Yêu Diệp.
Bỗng nhiên, Đào Yêu Diệp thình lình bật dậy, toàn bộ linh lực trong người thông suốt không chút trở ngại, nắm chặt ô Thiên Huyễn, dốc sức đập thẳng vào mặt Chương quản gia.
Chương quản gia tự tin nắm chắc thắng lợi, bị đánh cho trở tay không kịp.
"Tại sao ngươi lại không trúng độc?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận