Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1150: Nhân thủ không đủ (2)

Kim Thải Vi bước nhanh đi hai bước, cố gắng bước nhanh chân đứng bên cạnh Lục Dương:
- Những tri thức Thượng Cổ này của ngươi là học được từ đâu?
Tề viện trưởng không biết môn đạo, nàng cũng hiểu được Lục Dương nắm giữ những tri thức Thượng Cổ này là không thể tưởng tượng nổi ra sao, có thể biết nhiều chi tiết mấy chuyện Thượng Cổ như vậy, tuyệt đối không có khả năng vẻn vẹn nhìn từ trên sách.
Bất Hủ tiên tử ý vị thâm trường nhìn Kim Thải Vi, truyền âm nói:
- Cái này còn cần học, ta vốn là biết.
Kim Thải Vi nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy Lục Dương không đơn giản:
- Ngươi đến cùng là ai?
Nàng hoài nghi Lục Dương không phải Lục Dương chân chính, đã sớm bị người đoạt xá, người đoạt xá là một vị cường giả nào đó thời kỳ Thượng Cổ.
Cái này cũng có thể giải thích thiên phú Lục Dương khủng bố như thế.
Bất Hủ tiên tử đưa ngón trỏ ra, chống đỡ ở phần môi, con ngươi hơi trầm xuống, thấp giọng nói:
- Suỵt, tiểu lão hổ, ngươi bây giờ còn không nên biết ta là ai.
Trên mặt Kim Thải Vi khẽ biến, vừa rồi Lục Dương kêu chủng tộc của mình quả thật không phải trùng hợp.
Bất Hủ tiên tử lại lần nữa hạ giọng, thần thần bí bí nói:
- Bản tiên ngủ say từ Thượng Cổ đến nay, muốn lật đổ Đại Hạ vương triều, thành lập vương triều mới, tiểu lão hổ, ngươi nguyện ý giúp ta một chút sức lực?
Kim Thải Vi rùng mình, Lục Dương lại muốn lật đổ Đại Hạ vương triều, Đại Hạ vương triều nghi ngờ có Tiên Nhân tồn tại, dám nói loại lời này, chẳng lẽ hắn cũng là Tiên Nhân?
Đó là cái hố to, nàng không quá nguyện ý tham gia trong đó, một khi tham gia vào, đừng mơ tưởng thoát thân! Trong này rất có thể dính đến Tiên Nhân chiến, không phải nàng có thể đụng vào.
- Không nguyện ý!
Kim Thải Vi kiên định từ chối cành ô liu Bất Hủ tiên tử ném đến.
Bất Hủ tiên tử ha ha cười hai tiếng, giống như đang cười nhạo Kim Thải Vi ngây thơ mà vô tri.
Kim Thải Vi cảnh giác nhìn Lục Dương, sợ Lục Dương động thủ, nàng hiện tại không dám xem Lục Dương là Nguyên Anh kỳ nữa.
- Ngươi muốn làm gì!
- Yên tâm, bản tiên sẽ không ép buộc ngươi, nói ra bản tiên và ngươi cũng đã từng gặp nhau, chỉ bất quá ngươi đã quên, bản tiên còn ôm qua ngươi.
- Nói bậy!
Kim Thải Vi không tin lời Bất Hủ tiên tử nói, nàng không nhớ nàng từng bị ai ôm qua, chờ một chút, giống như thật bị một người ôm qua.
Bất Hủ tiên tử ung dung thở dài:
- Tuyên cổ rả rích, sóng lớn đãi cát, che giấu bao nhiêu chân tướng, trí nhớ của ngươi thật đáng tin sao?
- Bất quá ngươi cũng không cần vội vã thoát khỏi bản tiên, đi theo bản tiên, bản tiên sẽ để lộ chân tướng cho ngươi.
Cũng không biết Kim Thải Vi đang suy nghĩ gì, nghe xong lời Bất Hủ tiên tử nói, thật không có thoát đi Bất Hủ tiên tử.
Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử hưng phấn lay động bả vai Lục Dương.
- Thế nào thế nào, bản tiên diễn giống hay không, có thể hù dọa người hay không!
Lục Dương trầm mặc.
Tiên tử ngài thật ra một mực bảo trì trạng thái vừa rồi rất tốt, có thể đừng thả bản thân ở trong không gian tinh thần không?
Lục Dương chắp tay bái:
- Thánh thượng chính là minh quân vạn cổ, trong lòng chứa thiên hạ thương sinh, nhân sinh muôn màu, đều ở trong lòng bàn tay Thánh thượng, diễn cái gì tự nhiên tựa như cái gì.
Nghe Lục Dương khen mình như thế, Bất Hủ tiên tử cười rất vui vẻ, không biết nàng nhớ ra cái gì, vạch lên đầu ngón tay mấy người.
- Tiểu lão hổ, Hạ Thiên, nhân thủ hơi ít.
- Không đủ cái gì?
Lục Dương hỏi.
- Không đủ tạo phản, mặc dù tiểu lão hổ là Bán Tiên, trên lý luận rất có thể đánh, nhưng khoảng cách tạo phản còn kém một chút.
- Nếu lại nhiều thêm mấy người trợ giúp thì tốt biết mấy.
Lục Dương không dám trả lời, sợ Bất Hủ tiên tử cũng coi như mình trong danh sách tạo phản.
Đợi chút, giống như có tính mình vào hay không cũng không có khác nhau, tiên tử đối ngoại dùng chính là thân thể mình đi tạo phản!
Khi nói chuyện Bất Hủ tiên tử mang theo Kim Thải Vi, Hạ Đế xuyên qua rừng rậm La Thiên, đây là con đường ngắn nhất trở lại Mạnh phủ.
Cây cối che trời, người nhà họ Mạnh sớm đã trồng trở về cây cối từng bị bẻ gãy, sụp đổ bên trong chiến đấu, hoàn toàn không nhìn ra nơi này đã từng phát sinh qua chiến đấu kịch liệt.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến giọng nói băng lãnh.
Hạ Đế híp mắt nhìn lại, là hai tên nữ tử hơi yếu ớt bị mấy tu sĩ chặn đường, trong tay mấy tu sĩ cầm pháp bảo, thần sắc bất thiện.
Cầm đầu là một tu sĩ áo bào đen, âm trầm nói, vừa nói, một bên quán thâu linh lực vào bên trong pháp bảo.
- Hai vị đạt được đồ tốt trong phòng đấu giá, không biết có thể bỏ những thứ yêu thích, để báo đáp lại, chúng ta sẽ lưu lại các ngươi một mạng.
Hai nữ tử yếu đuối nào thấy qua loại cảnh tượng này, bị dọa đến không biết làm sao, run lẩy bẩy.
Hai người bọn họ cũng không phải là tu sĩ Đế thành, chỉ là nghe nói đấu giá hội Đế thành có đồ tốt, liền đến Đế thành, không nghĩ tới vì đập một kiện bảo bối áp trục của đấu giá hội, liền bị người nhớ thương.
Trong lòng Hạ Đế vui mừng không thôi, cơ hội quang minh thân phận khi cải trang vi hành tự nhiên đã đến.
Còn chưa chờ hắn có hành động, chỉ nghe thấy Lục Dương mừng rỡ ngoắc tay về phía hai nữ tu bị vây nhốt:
- Tiểu Linh, Liên Y, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận