Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 884: Tâm đắc tu luyện của Bất Hủ tiên tử (2)

Nàng đường đường là Tiên Nhân đứng đầu thời thượng cổ, đi trên con đường chưa từng có tiền lệ, cần gì phải mượn kinh nghiệm tu luyện của người khác?.
Ở đây còn có ‘Bách khoa toàn thư nấu nướng’, tất nhiên, tác giả là Ứng Thiên tiên.
- Thì ra các ngươi đều ở đây.
Mạnh Cảnh Chu đang khám phá bí cảnh, vừa quay đầu thì mọi người đều biến mất, khiến hắn toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy mọi người trong thư phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thế nào, tìm được thứ gì tốt ở đây không?
Mạnh Cảnh Chu dùng khuỷu tay huých Lục Dương.
- Có.
Lục Dương đưa ‘Tiên Nhân trích lời’ cho Mạnh Cảnh Chu, trịnh trọng nói:
- Quyển sách tiên này ghi lại lời nói và hành động của Tứ đại Tiên Nhân thời thượng cổ, trong đó ẩn chứa càn khôn, phù hợp với đại đạo, ngày xưa các vị Bán Tiên thời thượng cổ, Độ Kiếp kỳ đều xếp hàng để học, ngươi hãy xem cho kỹ.
- Còn có thứ tốt như vậy sao!
Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc, Lục Dương quả nhiên là huynh đệ tốt của mình, có lợi gì cũng không quên mình.
Mạnh Cảnh Chu lật hai trang, trả lại cho Lục Dương.
- Sao không xem nữa?
- Đều là ngôn ngữ thời thượng cổ, không hiểu.
- Đợi khi có cơ hội ta sẽ dạy ngươi ngôn ngữ thời thượng cổ.
- Lạ thật, nhật ký của ta đâu rồi?
Bất Hủ tiên tử đi một vòng trong thư phòng, không tìm thấy nhật ký của mình.
- Tiên tử, người còn viết nhật ký sao?
Lục Dương tò mò hỏi.
- Đương nhiên rồi, có nhiều chuyện thú vị như vậy, ta đương nhiên phải ghi lại trong nhật ký.
- Trong nhật ký viết gì vậy?
Bất Hủ tiên tử cảnh giác nhìn Lục Dương:
- Nhật ký này sao có thể tùy tiện cho người khác xem được?
Lục Dương nhếch mép, cảnh giác cũng khá cao:
- Có lẽ là đã biến mất rồi, dù sao nhật ký cũng có thuộc tính cá nhân rất mạnh của tiên tử, không phải đổi tên là có thể đổ lỗi cho Ứng Thiên tiên được, kẻ chủ mưu đằng sau khi muốn xóa bỏ sự tồn tại của ngươi, thì bằng chứng chứng minh sự tồn tại của ngươi là nhật ký cũng phải xóa bỏ.
Bất Hủ tiên tử vô cùng tức giận:
- Đáng ghét, mối thù này ta nhất định phải báo!
Hai vị chí tôn nghe xong thì run rẩy, vô cùng sợ hãi, cứ cảm thấy trong lời đối thoại của hai người này ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa thời thượng cổ, không lẽ lại bị giết người diệt khẩu sao?
- Tâm đắc tu luyện của ta cũng không còn sao?
Bất Hủ tiên tử cũng không tìm thấy tâm đắc tu luyện của mình.
- Xem ra cũng bị kẻ chủ mưu xóa bỏ rồi, dù sao ta cũng là người tài giỏi vô song, nếu lấy tâm đắc tu luyện của ta mà mạo danh Ứng Thiên tiên thì sẽ quá giả tạo, Ứng Thiên tiên không có bản lĩnh đó.
Lục Dương nhìn Bất Hủ tiên tử bằng ánh mắt kỳ lạ:
- Tiên tử, người tu luyện còn có tâm đắc sao?
- Sao lại không có? Ta đã viết một cuốn tâm đắc dày cộp, từ cách chơi sao cho vui đến cách ngủ sao cho thoải mái, viết rất chi tiết, trong đó không chỉ có dẫn kinh điển tích, mà còn có cả kinh nghiệm bản thân của ta.
Lục Dương cảm thấy tâm đắc tu luyện này của người mà mất thì cũng mất thôi, mất sách và mất mặt thì người phải chọn một.
Đại sư tỷ lại rất tán thành quan điểm của Bất Hủ tiên tử:
- Tiền bối có tấm lòng của trẻ thơ, thực sự rất đáng quý, nhất là sau khi trở thành Tiên Nhân, vẫn như trẻ thơ, càng không dễ, tâm đắc tu luyện này hẳn là để dạy mọi người cách giữ gìn tấm lòng của trẻ thơ, tiền bối cao thượng.
Bất Hủ tiên tử như thể tìm được tri kỷ, cười đến nỗi không ngậm được miệng:
- Vân cô nương, chỉ ngươi hiểu ta!
Tiếp đến, Bất Hủ tiên tử lại quay đầu, hung dữ nói với Lục Dương:
- Nghe thấy chưa, bản tiên gọi đây là tâm hồn trẻ thơ, sau này học hỏi bản tiên nhiều vào!
Lục Dương chỉ biết im lặng.
Bất Hủ tiên tử vẫy tay:
- Vân cô nương, ngươi dọn đi, chuyển bí cảnh này về tông môn của chúng ta.
Chuyển về rồi có thể từ từ đi dạo trong bí cảnh.
Từ bí cảnh Song sinh hà đến thư phòng, đều là vật liệu của nàng, trực tiếp chuyển về, Đại Hạ cũng không thể bắt bẻ.
- Được.
Mọi người rời khỏi bí cảnh, lúc này đã là đêm tối, trong rừng núi đen kịt một mảnh.
Đại sư tỷ duỗi tay phải, ấn lên tảng đá lớn, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khi nàng thu tay lại, lòng bàn tay xuất hiện một dòng sông nhỏ uốn lượn.
Đây chính là chưởng trung thiên địa thực sự.
- Đi thôi.
Việc đã xong, mọi người trở về Vấn Đạo Tông.
Gần đến nơi, hai vị Chí tôn mới nhận ra nơi họ sắp đến là Vấn Đạo Tông.
Thiên đình thời thượng cổ ẩn náu trong Vấn Đạo Tông ư?
Hay là Vấn Đạo Tông vốn do Thiên đình thời thượng cổ xây dựng?
Cho dù là trường hợp nào, thì cũng đủ để chứng minh thủ đoạn cao minh của Thiên đình thời thượng cổ.
Đại sư tỷ trước tiên để bí cảnh Song sinh hà lại bên cạnh phòng bếp tiên tử của Thiên Môn phong, sau đó dẫn hai vị Chí tôn đến Tù phong.
Nếu nàng không đến kịp thời, e rằng hai người này thật sự sẽ làm ra chuyện phá hủy thành Xuân Giang, nàng không thể thả bọn họ đi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thì trở về sơn phong của mình.
- Tiểu Vân tới rồi à? Lần này ra ngoài bắt được người nào?
Hài đồng sư tổ cười ha hả hỏi, hắn đã nghĩ thông suốt rồi, chính mình đã là trưởng bối, lại là Độ Kiếp kỳ, không thể bởi vì bắt tới mấy tù phạm liền cổ đại thất thố.
Đại sư tỷ thả hai người xuống đất, giới thiệu thành quả của chuyến đi này:
- Bắt được hai vị Bán Tiên, một người tự xưng là Mộng Yểm Chí tôn, một người tự xưng là Hư Không Chí tôn.
Đài đồng sư tổ ôm chặt lấy tim, suýt nữa không thở nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận