Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 259: Kích hoạt huyết mạch của Man Tộc Thượng Cổ

Tứ Tiên Thượng Cổ từng nhiều lần nhận lời mời của Bất Hủ Tiên Tử, làm khách tại tiên trạch của cô, thưởng thức những mỹ vị hiếm có.
Do tính chất đặc thù lúc Bất Hủ Tiên Tử nấu ăn, cô có yêu cầu rất cao về chất lượng của thức ăn và vật dụng ăn uống.
Bát, đũa, khăn trải bàn... đều là những thứ trải qua vô vàn tai ương mà không hư hao, đã vượt qua sự khảo nghiệm kép của thời gian và thời nay, có thể nói là vô cùng quý giá.
Những vật dụng ăn uống này không thể tránh khỏi việc nhiễm khí tức của năm vị tiên nhân.
"Điều này cũng từ một khía cạnh phản ánh Ngũ Tiên Thượng Cổ bọn ta vô địch đến cỡ nào, không cần bất kỳ động tác gì, chỉ ngồi đó thôi, cũng có thể khiến vật phẩm nhiễm phải khí tức của bọn ta, trải qua ba mươi vạn năm cũng không tan biến!" Bất Hủ Tiên Tử tự đánh trống tự thổi kèn, dốc lòng ca ngợi bản thân.
Hoặc có lẽ là vì gặp lại vật xưa, tâm trạng không tồi.
Lục Dương nhất thời câm nín.
Nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng tốt, có thể lấy được đồ vật của Tiên nhân với giá bốn nghìn linh thạch, là vớ được món hời lớn rồi.
Hơn nữa tấm vải này không thể bị phá hủy, tuyệt đối là đồ tốt.
"Đáng tiếc, tấm vải này ngươi không thể dùng." Bất Hủ Tiên Tử nói với vẻ tiếc nuối, làm Lục Dương nghẹn lời một phen.
"Tại sao?"
"Tấm khăn trải bàn này đã từng bị ta luyện hóa, cho dù ta đã chết một lần, sự thực rằng nó đã được luyện hóa cũng sẽ không biến mất, cho nên tấm khăn trải bàn này chỉ có ta mới có thể sử dụng."
"Té ra ta tốn bốn nghìn linh thạch, nhờ cậy Đào sư muội đấu giá, chỉ để mua tấm khăn trải bàn cho cô?"
Bất Hủ Tiên Tử nói một cách chân thành: "Nhị đương gia, ta sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi."
Trong hiện thực, Đào Yêu Diệp thấy sau khi Lục Dương cầm lấy dải lụa đỏ, biểu cảm lần lượt từ phấn khích biến thành thất vọng, rồi nhen nhóm hy vọng, lại tiêu tan hy vọng, biến hóa tương đối phong phú.
"Lục sư huynh, huynh làm sao vậy?"
Lục Dương thở dài: "Không có gì, chỉ là trót dại một phen thôi."
Vừa nói, hắn vừa định cất khăn trải bàn vào ngọc bài thân phận.
Nhưng đã thất bại.
"Tiên Tử, làm phiền cô cho khăn trải bàn nhà cô vào ngọc bài thân phận của ta."
"Ồ."
Khăn trải bàn là đồ của Bất Hủ Tiên Tử, không thể trực tiếp cất vào ngọc bài thân phận.
Sau khi người phục dịch đưa cho Mạnh Cảnh Chu số linh thạch từ việc đấu giá Song Sinh Tịnh Đế Liên, lại đưa thêm ba tấm phù lục được đựng trong hộp ngọc.
Ba tấm phù truyền tống định hướng cấp Hóa Thần, có thể chạy thoát thân dưới sự công kích của đại yêu thú cảnh giới Hóa Thần, cũng có thể truyền tống đại yêu thú cảnh giới Hóa Thần đến Trấn Yêu Quan chịu chết, có nhiều cách dùng khác nhau.
"Đi thôi, cũng là lúc phải đến rừng già rèn luyện rồi." Lục Dương gọi mọi người.
Bốn người họ không quên mục đích đến rừng rậm, trực tiếp khởi hành từ phiên đấu giá, tiến vào rừng già.
Lần này không có Ngũ Hiệp Ưng Sơn đi theo.
Lục Dương từng bàn bạc với Ngũ Hiệp Ưng Sơn, phần lớn yêu thú cảnh giới Kim Đan Sơ, Trung Kỳ gặp ở vùng ngoại vi rừng già, đối với Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu mà nói chẳng có thử thách gì cả.
Nếu muốn đạt được mục đích rèn luyện thực sự, cần thăm dò sâu vào bên trong, tiến vào nơi tụ tập của yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ.
Như vậy thì tu vi của Ngũ Hiệp Ưng Sơn không đủ, khó bảo đảm an toàn cho bản thân, hơn nữa Ngũ Hiệp Ưng Sơn trường kì hoạt động ở ngoại vi, không biết nhiều về tầng lớp sâu hơn của rừng rậm, nên tác dụng mà họ có thể phát huy rất nhỏ.
"Lục sư huynh, chúng ta ngang nhiên đi chiến đấu với yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ, tiến độ có phải quá nhanh rồi không? Không phải nên bắt đầu từ Trúc Cơ Hậu Kỳ trước sao?" Đào Yêu Diệp hơi lo lắng.
Cô và Man Cốt vừa mới trở thành cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ, nên đánh vững đánh chắc, bắt đầu từ việc chiến đấu với cùng cấp bậc mới đúng.
Đối thủ cùng cấp bậc mà Đào Yêu Diệp từng giao chiến, không phải là Lục Dương, thì là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ mạnh nhất của Ngũ Hành Tông, chưa thắng nổi một trận.
Hơn nữa, cô với tư cách là Vũ Hóa Tiên Thể, thiên phú vốn phải mạnh hơn Đơn Linh Căn, nhưng trong cùng lứa chỉ có thể xếp thứ ba, nên cô rất thiếu tự tin vào năng lực chiến đấu của mình.
Lục Dương cười nói: "Đào sư muội tự tin một chút đi, muội thân là thiên kiêu đương thời, trong giai đoạn Trúc Cơ chẳng mấy ai có thể đánh lại muội, vượt cấp khiêu chiến không khó như muội tưởng tượng đâu."
"Đừng nói là đối mặt với yêu thú giai đoạn Trúc Cơ, dù đối mặt với giai đoạn Kim Đan Sơ, Trung Kỳ, muội cũng sẽ nắm chắc phần thắng, như vậy thì sẽ không đạt được hiệu quả rèn luyện."
Man Cốt bên cạnh chợt vỡ lẽ: "Đệ còn tưởng Lục huynh lo đi đến chỗ cũ thì sẽ gặp phải những oan gia bị huynh cạo trọc đầu, dẫn đến đủ chuyện phiền phức, nên mới đi sâu vào rừng rậm, là do suy nghĩ của đệ nông cạn rồi!"
Lục Dương trầm mặc.
Đã to mồm lại còn được cái nói đúng.
Bây giờ ở ngoại vi của rừng già toàn là kẻ thù của Lục Dương, chỉ cần Lục Dương dám ló mặt, thì có thể thu hút vô số người truy sát.
"Đúng rồi Đào sư muội, có thể bố trí ảo cảnh được không?"
"Ảo cảnh gì?"
Lục Dương xoa mái tóc mới mọc ra được một tí, cười với vẻ ngượng ngùng: "Chính là ảo cảnh khiến bọn huynh nghĩ rằng tóc của mình vẫn giống như trước đây."
Mạnh Cảnh Chu cũng gật đầu.
Đào Yêu Diệp: "... Được thôi."
Cô thí pháp một cách qua loa, để bốn người họ tiến vào ảo cảnh, ảo cảnh và hiện thực chỉ khác nhau duy nhất ở chỗ Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu mọc ra mái tóc rậm rạp.
"Ta đi tìm một con yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ, để sư muội thử luyện tay trước." Lục Dương nói, sau đó trong không gian tinh thần nhờ Bất Hủ Tiên Tử mở rộng tiên thức, tìm kiếm yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ ở gần nhất.
"Tiên Tử, xin hãy giúp đỡ."
"Nhờ ta cũng được, nhưng ta muốn kích hoạt huyết mạch Man Tộc trên người thằng bé Man Tộc này trước." Bất Hủ Tiên Tử hiếm khi nhìn thấy kiệt tác của mình, muốn ra tay giúp đỡ một phen.
Man Tộc thiếu hụt ghi chép chi tiết về Man Tộc Thượng Cổ, nếu không thì Man Cốt cũng khó lòng không biết đến sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Tử.
Song song đó, Man Cốt cũng không biết làm thế nào để kích hoạt huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ, hiện đang trong giai đoạn mò mẫm từng bước.
Trước đây, Man Tộc Thượng Cổ đều là dần dần kích hoạt huyết mạch theo sự tăng trưởng của tu vi, hiệu suất quá thấp.
Có Bất Hủ Tiên Tử trợ giúp, quá trình kích hoạt huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ sẽ được rút ngắn đáng kể.
"Kích hoạt xong huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ, thằng bé Man Tộc này sẽ có ưu thế áp đảo trước yêu thú, rất có ích cho các ngươi!"
Lục Dương suy nghĩ một hồi, cảm thấy như vậy cũng có lý.
"Man Cốt, ta bây giờ sẽ nói cho đệ biết làm thế nào để kích hoạt huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ của mình, đệ hãy chuẩn bị cho tốt."
Tuy rằng không biết vì sao Lục huynh lại biết cách kích hoạt huyết mạch của mình, nhưng Man Cốt biết Lục huynh sẽ không lừa mình.
"Được, đệ đã chuẩn bị xong rồi."
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử nói câu nào, thì ở hiện thực Lục Dương nói câu đó với Man Cốt.
"Huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ bắt nguồn từ Bất Hủ Tiên Tử, là sự chúc phúc của Tiên Nhân, đệ hãy dang rộng hai tay, hô to 'Bất Hủ Tiên Tử vạn kiếp bất hủ', hô to ba lần, thì cơ thể sẽ nóng lên, đó là biểu hiện bước đầu của sự thức tỉnh huyết mạch."
Nghe đến đây, Man Cốt giật mình một phen, không ngờ Man Tộc Thượng Cổ của bọn họ lại bắt nguồn từ Bất Hủ Tiên Tử.
"Tiếp theo, ngươi phải ca tụng địa vị của Bất Hủ Tiên Tử, xưng hô cô là sự tồn tại chí cao vô thượng, là người đứng đầu Ngũ Tiên, không gì sánh bằng, không thể thay thế."
"Ca tụng cũng phải tiến hành ba lần."
"Đệ nhớ chưa?" Lục Dương vỡ lẽ rồi, nghi lễ thức tỉnh thực chất chính là tâng bốc Bất Hủ Tiên Tử.
"Ặc... câu đầu tiên là gì ấy nhỉ, Bất Hủ Tiên Tử vạn kiếp bất phục?"
"Là Bất Hủ Tiên Tử vạn kiếp bất hủ!"
Man Cốt dang rộng hai tay, đối diện với trời mà hô vang:
"Bất Hủ Tiên Tử vạn kiếp bất hủ!"
"Bất Hủ Tiên Tử vạn kiếp bất hủ!"
"Bất Hủ Tiên Tử vạn kiếp bất hủ!"
Ba tiếng hô thật lòng thật dạ, dọa đến chim trên cây bay đi hết.
Theo việc nghi lễ thức tỉnh được tiến hành từng bước một, Man Cốt cảm thấy huyết mạch trong cơ thể sôi trào, như thể đang bùng cháy.
Bề mặt cơ thể của y đỏ bừng, đau đến mặt mày nhăn nhó, nghiến răng ken két, trên trán toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, cảm giác như toàn thân muốn nổ tung.
"Phù... phù..." Huyết mạch của Man Cốt dần dần khôi phục bình thường, cảm giác đau thấu tim gan cũng dần biến mất.
"Cảm giác thế nào?"
"Cảm giác cả người tràn đầy sức mạnh!"
"Vậy thì..."
Chữ "tốt" của Lục Dương còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng chạy băng băng của yêu thú vọng đến từ phía xa.
Nguồn gốc của âm thanh không chỉ từ một nơi, mà vọng đến từ bốn phương tám hướng, đều đặt mục tiêu vào nơi này.
Ầm!
Cây cối bị húc ngã, một con yêu thú phủ kín vẩy giáp hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Man Cốt.
Ầm!
Sau lưng bốn người họ, lại xuất hiện một con yêu thú, nó dán chặt mắt vào Man Cốt như thể nhìn thấy kẻ thù.
Một con lại nối tiếp một con yêu thú giai đoạn Kim Đan xuất hiện, vây chặt lấy bốn người họ.
Mục tiêu của yêu thú rất rõ ràng, chính là Man Cốt.
"Sư huynh, đây chính là một con yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ mà huynh nói để cho muội luyện tay ư?" Đào Yêu Diệp thì thầm hỏi, chưa từng thấy qua thế trận rầm rộ đến vậy.
"Tiên tử, đây là tình huống gì vậy?!" Lục Dương ý thức được huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ trên người của Man Cốt đã xảy ra vấn đề.
"Ừm, xem ra huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ được kích hoạt một cách không trọn vẹn, không những không áp chế được yêu thú mà còn chọc giận chúng... Không sao, điều này cũng nằm trong dự liệu của ta!"
"Tiên tử, cô hãy nhìn vào mắt ta mà nói lại câu đó."
Bất Hủ Tiên Tử chột dạ mà lảng tránh ánh mắt sang một bên: "Đây là khảo nghiệm của Tiên Nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận