Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 150: Cái thằng oắt Ứng Thiên Tiên

Điều đáng tiếc đó là, một số thiên tài địa bảo do cách bảo quản chưa thỏa đáng, đã mất đi dược tính, trở thành vật phàm, một số thiên tài địa bảo thì do thời đại thay đổi, giá trị không còn như xưa.
Ví dụ như Hợp Hoan tán, đã hết hạn sử dụng, chẳng hạn như Hóa Long Thảo, hai ngàn năm trước Long Tộc đã phát hiện ra phương pháp nuôi trồng ổn định, giá Hóa Long Thảo giảm mạnh.
"Có giá trị khảo cổ và ý nghĩa lưu niệm, có thể bán cho viện bảo tàng của Long Tộc." Vân Chi thầm nói, Hóa Long Thảo hoang dã còn nguyên vẹn rất hiếm, cô từng đến viện bảo tàng Long Tộc, bên trong không hề có Hóa Long Thảo hoang dã.
"Chỉ mấy thứ rác rưởi này, lúc ta còn sống, những thứ này có rớt xuống đất ta cũng chẳng thèm nhặt!" Mặt của Hoàng Đậu Đậu đầy vẻ khinh thường, nói với Lục Dương: "Đợi khi ngươi tìm thấy nơi ta cất giấu kho báu, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là báu vật thực sự!"
Lục Dương lắc đầu, làm như không nghe thấy lời nói của Bất Hủ Tiên Tử, tiếp tục cùng đại sư tỷ lục lọi báu vật.
Bất Hủ Tiên Tử tức đến giậm chân tại chỗ, trong thời cổ đại, biết bao nhiêu tu sĩ táng gia bại sản, chỉ để được gặp mặt bổn tiên một lần, nghe bổn tiên nói vài lời!
Lời của bổn tiên chính là tiên ngôn, có thể được hưởng lợi suốt đời!
Tên tiểu tử này thật không biết điều, không thèm nói chuyện với nó nữa!
Bỗng nhiên, Lục Dương lục ra một cuốn sách dày được đóng gói một cách tinh xảo, quyển sách dày có chất liệu mềm mại, vừa nhìn liền biết chẳng phải vật phàm.
Có lẽ cuốn sách dày này thật sự không tầm thường, Huyết Ma Tôn Giả còn đặc biệt ghi chú nguồn gốc bên cạnh cuốn sách dày.
Lục Dương đọc: "Cuốn tiên pháp này do ta có được từ một gian hàng ven đường ở chợ đen, theo lời chủ sạp, vật này không rõ lai lịch, không rõ chất liệu, không rõ nội dung, nhưng có thể khẳng định được rằng, vật này có lịch sử lâu đời, hơn nữa bị phong ấn bởi trận pháp hùng mạnh, là đồ vật của thời Thượng Cổ.
Ta cười người chủ sạp không biết hàng, bản thân ôm báu vật mà không hay, ta gắng hết sức mở rộng thiên nhãn, nhìn thấy bên dưới phong ấn, vị trí bút danh có một chữ 'Tiên', đây nào chỉ là vật phẩm của thời Thượng Cổ, đây là đồ vật của Tứ Tiên thời Thượng Cổ, Tiên Nhân soạn sách, có khả năng là tiên pháp trong truyền thuyết!
Tiếc thay tiếc thay, phong ấn Thượng Cổ quá mạnh, ta dốc hết cả đời cũng không tài nào mở ra."
"Tiên pháp!" Lục Dương trầm trồ, trái tim nhảy thình thịch, không ngờ ở đây lại cất giấu tiên pháp trong truyền thuyết, đúng là cơ duyên lớn mà!
Hơn nữa còn là một cuốn sách dày như vậy, không phải do tiên pháp ghi chép trong đó quá phức tạp, thì chính là do bên trong ghi chép nhiều loại tiên pháp, bất kể là khả năng nào thì cũng vô cùng quý giá!
Hắn thử lật quyển sách ra xem, giống như lời mà Huyết Ma Tôn Giả để lại, không thể lật ra.
"Hửm? Thứ này trông quen mắt thế nhỉ." Bất Hủ Tiên Tử có ý chí mãnh liệt, không thèm đếm xỉa Lục Dương đến tận hai mươi giây.
"Tiên tử từng thấy vật này? Có thể giải phong ấn không?" Lục Dương hỏi.
"Tất nhiên, loại phong ấn nhỏ này, búng ngón tay một cái bèn có thể giải."
Lục Dương làm theo phương pháp Tiên tử chỉ dạy, cẩn thận từng li từng tí mà rót linh lực vào, thật sự đã mở được phong ấn.
Lục Dương nén xuống tâm trạng phấn khích, mở ra quyển cổ thư, góc phải bên dưới của quyển cổ thư viết tên tác giả là Ứng Thiên Tiên.
Quả nhiên là sách của Tiên Nhân, Lục Dương mừng rỡ, Ứng Thiên Tiên có lẽ là một vị Tiên Nhân đáng tin cậy, Nếu Ngũ Tiên trong thời Thượng Cổ đều giống như Bất Hủ Tiên Tử, thì thời Thượng Cổ còn chẳng tan tác hay sao!
Lại nhìn lên một chút, thấy được tên sách là Bách Khoa Toàn Thư Về Nấu Nướng.
"Hửm?"
Lục Dương lật vài trang sách, phát hiện nội dung hoàn toàn ăn khớp với tên sách, nói về cách nấu các loại yêu thú.
Tiên pháp cái thá gì chứ!
Ứng Thiên Tiên, ông đúng là chả đáng tin chút nào mà!
Thứ này mà ông còn bỏ vào phong ấn, sao cơ, sợ Nhân Tộc ăn sạch yêu thú hay gì?
Bất Hủ Tiên Tử thấy không đúng, nhíu mày nói: "Không đúng! Ta ăn đủ loại yêu thú, mỹ vị, tổng kết kinh nghiệm nấu nướng thành sách, đây là tác phẩm tâm đắc của bổn tiên, quyển sách này do bổn tiên viết, sao lại thành của Ứng Thiên Tiên rồi?"
Bất Hủ Tiên Tử nghiến răng nghiến lợi: "Thằng oắt Ứng Thiên Tiên này, nhân lúc ta chết, cướp tác phẩm của ta à?"
"Thì ra là do cô viết à, vậy thì hợp lý rồi." Lục Dương bừng tỉnh ngộ.
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Bất Hủ Tiên Tử chẳng mấy thân thiện.
"À không, ý của tại hạ là Ứng Thiên Tiên ăn no rửng mỡ mới chạy đi viết tên lên quyển sách như này."
Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy Lục Dương đã quá coi thường mình rồi: "Tên tiểu tử nhà ngươi thiếu hiểu biết, không coi trọng tác phẩm của ta. Nếu có thể học được cuốn sách này của ta, bất luận thế nào cũng có thể trở thành linh trù giai đoạn Độ Kiếp, nếu như quẳng quyển sách này ra ngoài, thì có cả đống người giành giật, đánh đến tanh bành hoa lá!"
"Hồi trước khi ta nấu cơm cho bốn người còn lại, họ tự thấy không xứng để ăn cơm do ta nấu, nghĩ ra đủ mọi cách để tìm cớ không dám đến!"
"Thật sự không phải do cơm của cô nấu quá khó nuốt hay sao?"
"Tầm phào! Đồ ăn do bổn tiên nấu thậm chí còn có thể tỏa ra kim quang, sao có thể khó ăn chứ!"
Một người và một Tiên cãi nhau ầm ĩ, vòng vo tam quốc một hồi lại quay trở lại chuyện của Ứng Thiên Tiên, thảo luận cả nửa ngày trời cũng không thảo luận ra kết quả. Lục Dương đem chuyện này kể cho đại sư tỷ, Vân Chi chỉ khẽ nhíu mày, không nói năng gì.
Còn bên phía Mạnh Cảnh Chu thì tìm được một số công pháp, số công pháp ấy có thể tính theo cân, một số đã thất truyền, một số đã trải qua cải tiến, nhìn chung thu hoạch không nhỏ.
Vân Chi lộ ra vẻ bất ngờ khi đang lục lọi kho báu: "Đây là tâm đắc tu luyện của một vị Vô Cấu Tiên Thể?"
Vân Chi kinh ngạc, không ngờ lại có thể ở nơi đây tìm thấy tâm đắc tu luyện của Vô Cấu Tiên Thể, hơn nữa còn là tâm đắc tu luyện của một vị Hợp Thể Sơ Kỳ.
Tâm đắc tu luyện của tiên thể đã hiếm có, tâm đắc tu luyện phù hợp với Vấn Đạo Tông càng hiếm thấy hơn.
Lục Dương hỏi trong không gian tinh thần: "Tiên tử, trong thời đại của cô có tiên thể không? Có thể thành tiên không?"
Theo như những gì Lục Dương biết, trên thế gian có hai mươi loại tiên thể, là thể chất còn hiếm thấy hơn cả Đơn Linh Căn, mỗi một loại tiên thể khi tu luyện đến giai đoạn Hợp Thể, thì sẽ tự động hình thành Quy tắc , uy lực kinh hồn, quỷ dị khó lường, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lục Dương nghe nói trong tông môn có hai vị tiên thể, Đào Yêu Diệp và sư phụ của cô ấy, Lục Trưởng Lão, Đào Yêu Diệp là Vũ Hóa Tiên Thể, Lục Trưởng Lão là Vô Cấu Tiên Thể.
Lúc này Hoàng Đậu Đậu vẫn còn chìm đắm trong cơn tức 'Cái tên vô liêm sĩ Ứng Thiên Tiên cướp bản quyền của mình', cơn tức đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, Hoàng Đậu Đậu là người rộng lượng, cô nghe thấy câu hỏi của Lục Dương, rất nhanh bèn chuyển dời sự chú ý.
"Tiên thể? Thời đại của bọn ta có tiên thể, lịch sử của tiên thể còn lâu đời hơn ngươi tưởng nhiều."
“Quan điểm về tiên thể có thể truy nguyên về thời kỳ cổ xưa nhất, lúc đó, Nhân Tộc còn chẳng biết cách tu luyện, hoàn toàn dựa vào mày mò, Trúc Cơ, Nguyên Anh, Hóa Thần chính là tiên thể dựa vào đặc tính của tiên thể, từng bước mà tìm tòi ra.”
“Còn tiên thể thành tiên thì ta chỉ biết có một người, Cửu Trùng Tiên, y là một đối thủ cường hãn, có thực lực ngang ngửa với ta!” Lúc Bất Hủ Tiên Tử nhắc đến Cửu Trùng Tiên thì vẻ mặt trang trọng, thừa nhận năng lực của đối phương.
“Cửu Trùng Tiên là người đầu tiên thành Tiên trong nhóm người bọn ta, theo lời của y, việc bản thân y có thể thành tiên, không thể thiếu phần đóng góp trọng đại của tiên thể!”
Lục Dương lại lén hỏi: “Vậy đại sư tỷ có phải tiên thể không, rốt cuộc thì tu vi của đại sư tỷ như thế nào?”
Bất Hủ Tiên Tử cười hì hì nói: “Ngươi đoán xem.”
Mặt Lục Dương tối sầm lại, ta lấy gì mà đoán.
“Lục Dương, sau khi đệ về tông môn, hãy đưa bản tâm đắc tu luyện này cho Lục Trưởng Lão, bản tâm đắc tu luyện này phù hợp với Lục Trưởng Lão nhất.”
“Vâng.”
Ba người họ quay trở về Vấn Đạo Tông, thu hoạch phong phú.
Vân Chi đi Ngục Đỉnh để tra khảo ép cung Huyết Ma Tôn Giả, Mạnh Cảnh Chu quay về đỉnh Luyện Thể tu luyện, Lục Dương đi đến nơi ở của Lục Trưởng Lão, đỉnh Vô Trần, để đưa tâm đắc tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận