Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 469: Hoang Châu bách tính có lý niệm vô cùng tân tiến

- Đúng, ta giả chết trước, sau đó phục sinh, không phải liền trở thành Cản Thi Thuật đứng đầu sao?
Lục Dương trầm mặc, người chết phục sinh, đúng là Cản Thi Thuật đứng đầu, nhưng luôn có cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.
Lục Dương nhớ tới một chuyện:
- Ngoại trừ Thuật Giả Chết của ngươi, còn có Cản Thi Thuật nào khác có thể khiến người khác phục sinh không?
- Không chắc.
- Không chắc?
- Trên lý thuyết là có, nhưng bản tiên vẫn chưa từng gặp ai có Cản Thi Thuật sánh ngang với Thuật Giả Chết của ta.
- Lúc năm người chúng ta ăn cơm cũng đã từng thảo luận vấn đề này, theo lý thuyết Cản Thi Thuật đứng đầu có thể phục sinh người chết, nhưng lúc đầu linh hồn biến mất không thấy gì nữa, trong thân thể cũ sinh ra linh hồn mới, sao có thể gọi là phục sinh?
Trong lòng Lục Dương tự nhủ lúc ấy sợ rằng bốn người Ứng Thiên Tiên lo bọn họ ăn cơm người làm sẽ chết bất đắc kỳ tử nên mới thảo luận vấn đề này.
- Cẩn thận, có thứ gì đó tới gần!
Lục Dương không tiếp tục nói chuyện nữa, rời khỏi không gian tinh thần.
Hắn cảm nhận được gần đây có thứ gì đó đang tới gần, từ âm thanh phán đoán, số lượng rất nhiều!
Cơ hồ gần như cùng lúc, Mạnh Cảnh Chu cũng kịp phản ứng, triển khai tư thế nghênh đón địch đến.
Phanh.
Cửa lớn tổ từ bị đẩy ra, bên ngoài là thi thể khô héo thành đàn, liếc nhìn lại, có gần trăm cái!
Hai người thả ra thần thức, phát hiện bọn thi thể khô héo này vây chặt tổ từ như nêm cối!
- Tại sao khắp nơi Hoang Châu đều là hoạt thi vậy?
Chỉ muốn ngủ một đêm, nhìn thấy hai nhóm hoạt thi.
Nhóm hoạt thi cầm xẻng, đinh ba hay các loại nông cụ trong tay, tựa hồ là cướp từ trong nhà thôn dân, những nông cụ này giờ đây biến thành vũ khí, vô cùng nguy hiểm.
- Dù sao cũng phải nói, quả nhiên là Hoang Châu, ở nơi khác tuyệt đối sẽ không đụng phải loại chuyện này, thêm kiến thức.
Lục Dương trêu chọc nói, miệng hơi cười, lấy ra Thanh Phong kiếm, thần sắc buông lỏng, kiếm mang trên ánh nến chiếu rọi lộ ra ánh sáng rực rỡ.
Dù số lượng hoạt thi rất dồi dào, lại mang theo vũ khí, vây quanh tố từ, nhưng hai người bọn họ đường đường là tiền bối Kim Đan kỳ, ra ngoài còn có thể thành lập một thế gia, thành tông cỡ nhỏ, làm sao có thể bị hoạt thi hoang dã vây chặt được chứ.
- Khó trách người trong thôn không cho chúng ta ở lại trong làng, có lẽ là sợ nguy hiểm, còn nói bị thi thể ăn hết gì đó, chắc là đang nói tình huống bây giờ?
Tuy thái độ của người trong thôn không tốt lắm, Mạnh Cảnh Chu cũng không phải người hay mang thù, thuận tay giúp thôn giải quyết phiền phức cũng không tính là gì.
- Ngươi nhìn, trong thi thể có nữ tử!
Lục Dương chỉ vào một nữ thi tóc tai bù xù trong đó, kinh ngạc kêu lên.
Mạnh Cảnh Chu không hiểu ra sao:
- Người chết nhà ai mà chả có nam có nữ, có nữ thi không phải rất bình thường sao?
- Ý của ta là ngươi bây giờ không phải bị nhân quả phản phệ không thể chạm mặt với nữ tử sao, bây giờ có thể chạm mặt với nữ thi, điều này nói rõ đối tượng nhân quả phản phệ của ngươi chỉ giới hạn ở người sống, tử thi, Yêu tộc gì đó không được tính ở bên trong, nếu không giải quyết được vấn đề ở Hoang Châu, ngươi có thể đi Yêu Vực đợi một hồi, cho đến Hóa Thần kỳ.
- Ta tới ngươi đi, ta cũng không tin đại sư tỷ một mực sẽ không tới!
Mạnh Cảnh Chu cả giận nói, dẫn đầu động thủ, nghênh tiếp hoạt thi.
- Băng quyền!
Mạnh Cảnh Chu nắm chặt hai tay, hiện lên hình sừng thú, bỗng nhiên đánh về phía hoạt thi.
Oanh.
Hoạt thi nổ tung, hoạt thi đang tràn vào tố từ bị một quyền này đánh bay, tạo ra một con đường.
- A, thi thể quá cứng.
Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng những thi thể này là dã thi ở đâu đó, thân thể yếu ớt, một chiêu băng quyền đủ để đập nán bọn chúng.
- Tiên tử, những hoạt thi này không có tính truyền nhiễm tính chứ?
Lúc đầu Lục Dương muốn ngăn cản Mạnh Cảnh Chu xuất thủ, làm rõ ràng có nguy hiểm hay không rồi xuất thủ, bây giờ xem ra hơi trễ.
- Cái gì gọi là có tính truyền nhiễm?
Bất Hủ tiên tử bị Lục Dương hỏi buồn bực.
- Chính là người sống bị cắn một cái, cũng trở thành thi sống dậy.
Bất Hủ tiên tử dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn Lục Dương, không hiểu vì sao hắn lại nghĩ như vậy:
- Đương nhiên không có, tới ta còn chưa từng nghe nói qua loại chuyện này, vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?
- Ý tưởng bộc phát.
Bảo đảm sẽ không bị lây nhiễm, lúc này Lục Dương mới yên tâm to gan ra trận giết địch.
Một khi giao thủ, Lục Dương cũng phát hiện những hoạt thi này cứng rắn lạ thường, tuyệt đối đã được cao nhân luyện chế qua.
- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ăn chúng ta, mơ mộng hão huyền!
Hai người cười ha ha một tiếng, ném toàn bộ hoạt thi trong tổ từ ra ngoài.
Nhìn bề ngoài là bọn hoạt thi bao vây hai người Lục Dương, nhưng trong mắt hai người Lục Dương, là hai người bọn hắn bao vây hoạt thi.
- Một tên cũng đừng nghĩ đến việc trốn , hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ vì dân trừ hại!
Hai người đang muốn thi triển tuyệt học, quét sạch bọn hoạt thi này, chỉ nghe thấy một giọng già nua tại cách đó không xa vang lên.
- Hai vị tiểu huynh đệ, xin hạ thủ lưu tình, bọn chúng không có ác ý!
Người tới là lão nhân đầu tiên từ chối cho hai người tá túc.
- Bọn chúng ăn người là do ta hù dọa hai vị, bọn chúng thật ra chỉ muốn đi vào tổ từ ăn cống phẩm, trùng hợp hai vị các ngươi đi tổ từ mà thôi!
Hai người nghe vậy, cùng nhau sững sờ, tỉ mỉ nghĩ lại, giống như từ đầu đến cuối hoạt thi cũng không hề có ý công kích hai người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận