Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 141: Uy lực của Tiên Nhân

Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử vắt chéo đôi chân ngọc ngà, nhìn thoáng qua Phạt Tiên Chân Nhân, chẳng hề bận tâm, mắt cô khẽ híp lại, biểu cảm uể oải, giơ ra ngón tay thon dài, tán thưởng một cách tường tận, hoàn toàn chẳng xem Phạt Tiên Chân Nhân ra gì.
"Ngươi là ai?!" Phạt Tiên Chân Nhân nghiêm giọng quát hỏi, thực ra trong lòng cũng chẳng mấy tự tin, không gian tinh thần đáng lẽ chỉ có một mình Lục Dương, tại sao lại có hai người xuất hiện, điều này không hợp lẽ thường!
Hơn nữa khi nãy lão ta định dò thám cảnh giới tu vi của cô gái biếng nhác này, nhưng lại phát hiện ra rằng hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Điều này cho thấy đối phương ít nhất cũng có cảnh giới tương đương với mình.
Tại sao đối phương lại chọn trú ngụ trong không gian tinh thần của một người ở giai đoạn Trúc Cơ?
Bất Hủ Tiên Tử chán chường mà ngáp một cái, chẳng có ý định đếm xỉa đến Phạt Tiên Chân Nhân.
Phạt Tiên Chân Nhân nổi trận lôi đình, cùng là giai đoạn Hợp Thể, có kém gì nhau chứ, lão ta nào chịu qua nỗi nhục như vậy.
Nếu như đối phương ngay cả ý định thương thảo cũng chẳng có, vậy thì xem nấm đấm ai cứng hơn thôi!
Phạt Tiên Chân Nhân dùng Tinh, Khí, Thần để ngưng tụ ra một thanh đao Bá Vương, hai chân lão ta giẫm trên mặt đất, giống như hai con Giao Long quấn quanh cột, bắt rể vào trong đó, sức mạnh từ dưới chân truyền lên, hình thể linh hồn không ngờ lại phát ra tiếng ‘lộp bộp’, như thể mở toang van sức mạnh, xả hết tất cả sức mạnh ra ngoài!
Lão ta tập trung toàn bộ sức mạnh vào thanh Bá Vương Đao, ánh đao như thác, chói đến không thể mở mắt!
Một hư ảnh Ngưu Ma đội trời đạp đất phủ kín cả không gian tinh thần, hai mắt của Ngưu Ma đỏ rực, cơ bắp cuồn cuộn, mạnh mẽ vô cùng, rõ ràng là một con yêu thú thành danh trong thời Thượng Cổ!
Bá Vương Đao vung xuống, giống như sức mạnh của năm châu bốn biển bổ về phía Bất Hủ Tiên Tử, sức mạnh này lớn đến nỗi mang đến cho người ta cảm giác như có thể phá hủy mọi thứ trên thế gian.
Đây là tuyệt kỹ trứ danh của Phạt Tiên Chân Nhân, có uy thế như chẻ tre, có thể phá hủy bất cứ chướng ngại vật nào trên bước tiến của lão ta!
"Ngưu Ma Bá Vương Đao!"
Hư ảnh của Ngưu Ma cũng bắt đầu chuyển động, giẫm đạp về phía Bất Hủ Tiên Tử, Phạt Tiên Chân Nhân muốn dùng hết thảy sức mạnh để đè bẹp đối phương, để ả ta thấy rõ sự chênh lệch giữa hai bên, biết được thế nào là kẻ mạnh làm vua!
Đối mặt với đòn đánh toàn lực của Phạt Tiên Chân Nhân, Bất Hủ Tiên Tử thậm chí chẳng có ý định ngước mắt lên nhìn, mà chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai từ.
"Ồn ào."
Hai từ 'ồn ào' được nói ra một cách hờ hững, không hề có chút hương khói bụi trần, nhưng lại nặng như ngọn núi ngàn vạn cân, đè lên người Phạt Tiên Chân Nhân.
Phạt Tiên Chân Nhân chỉ cảm thấy có một luồng thần lực khó nói thành lời từ trên trời giáng xuống, luồng sức mạnh này ngang ngược không phân phải quấy, đè lên người lão ta, khiến lão ta không có khả năng phản kháng.
Dưới sức ép của hai từ 'ồn ào', hư ảnh của Ngưu Ma tan biến, thanh đao Bá Vương được ngưng tụ từ Tinh, Khí, Thần tan biến, tất thảy dị tượng tan thành mây khói.
‘Bịch’ một tiếng, Phạt Tiên Chân Nhân ngã quỵ xuống đất, thậm chí cả ngón tay cũng nhấc lên không nổi.
Trong lòng Phạt Tiên Chân Nhân kinh hãi, sức mạnh của đối phương hoàn toàn vượt khỏi phạm vi mà lão ta có thể hiểu được, đây tuyệt đối không phải là sức mạnh mà giai đoạn Hợp Thể có thể nắm bắt!
Là cảnh giới Độ Kiếp, hay có thể là cấp bậc cao hơn... Phạt Tiên Chân Nhân không dám nghĩ tiếp.
Lão ta vẫn còn nhớ rất rõ, vừa rồi vị này tự xưng ‘bổn tiên’.
Giữa giai đoạn Hợp Thể và giai đoạn Độ Kiếp có một khoảng cách không thể xóa nhoà, không thể xóa nhoà bằng bất cứ thủ đoạn nào, hai cảnh giới như thể một trời một vực, khiến Phạt Tiên Chân Nhân không thể phản kháng.
Còn khoảng cách của cảnh giới cao hơn nữa, thì đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của lão ta.
"Vị tiền bối này, có lẽ giữa chúng ta có một số hiểu lầm..." Phạt Tiên Chân Nhân bày ra vẻ mặt cười nịnh lấy lòng, nghĩ hết mọi cách để giải thích với Bất Hủ Tiên Tử.
Có thể tu luyện đến giai đoạn Hợp Thể trong thời cổ đại, tất nhiên là biết tiến biết lùi.
Bất Hủ Tiên Tử cuối cùng cũng nhấc mắt lên, nhìn về phía Phạt Tiên Chân Nhân, người đang thần phục quỳ trên mặt đất, mày ngài khẽ nhíu.
"Ai cho phép ngươi nhìn thẳng vào bổn tiên?"
Lại một luồng thần lực, đè lên đầu của Phạt Tiên Chân Nhân, khiến lão ta triệt để mất đi ý chí phản kháng.
Trong lòng Phạt Tiên Chân Nhân đầy đắng cay, ban đầu lão ta tưởng rằng Lục Dương là phần thưởng mà trời ban cho mình, đến khi lão ta định đoạt xá Lục Dương, mới phát hiện ra rằng, thực ra là trời đã thưởng bản thân lão ta cho Lục Dương.
Tại sao không gian tinh thần của một tên Trúc Cơ Kỳ lại có sự hiện hữu mạnh mẽ đến vậy?
"Bây giờ, bổn tiên cho phép ngươi giải thích đầu đuôi của sự việc." Bất Hủ Tiên Tử lãnh đạm lên tiếng.
Phạt Tiên Chân Nhân không dám có chút giấu giếm, lão ta biết một số đại năng có khả năng phân biệt thật giả, lão ta không dám đặt cược rằng vị đại lão trước mặt liệu có năng lực này hay không.
"Đạo hiệu của vãn bối là Phạt Tiên Chân Nhân, bên ngoài Bố Y Trấn có bốn người ở giai đoạn Hợp Thể, năm người bọn vãn bối đều là người cùng thời sống trong vương triều Đại Ngu, năm người bọn vãn bối do thiên phú hạn chế, mắc kẹt ở giai đoạn Hợp Thể không thể tiến thêm bước nào, giai đoạn Độ Kiếp đối với bọn người vãn bối là mục tiêu có thể nhìn thấy nhưng không với tới được."
"Lúc đó bọn người vãn bối nghe được một tin đồn, tin đồn này không biết từ đâu truyền đến, tin đồn nói rằng hiện nay Linh Cơ không sinh động, linh khí đang trong thời kỳ ngủ đông, việc tu hành cực kỳ khó khăn, mà mười mấy vạn năm sau, linh khí sẽ dần dần thức tỉnh, tái hiện thời thịnh thế của Thượng Cổ, đến lúc đó, cơ duyên đầy rẫy, thành tiên cũng không phải là không thể."
"Có người nói rằng tin đồn được truyền ra từ Hoàng Cung, cũng có người nói rằng đó là kết quả tính toán của Quốc Sư, còn có người nói đó là khám phá có được từ việc quan sát mặt trời của Khâm Thiên Giám, tóm lại thì cách nói gì cũng có."
"Năm huynh đệ bọn vãn bối bàn bạc, cảm thấy dù sao bây giờ cũng không thể trở thành giai đoạn Độ Kiếp, thay vì sống nhàn nhã trong vương triều Đại Ngu, thì không bằng sử dụng tủy linh thạch để phong ấn bản thân, lặng lẽ chờ đợi trời đất lại sục sôi một lần nữa."
"Ngay cả khi tin đồn là giả, bọn vãn bối cũng chẳng mất mát gì nhiều, năm người ở giai đoạn Hợp Thể, trong bất cứ thời đại nào, hay ở bất kỳ đâu cũng là một lực lượng không thể xem thường."
"Năm người bọn vãn bối thức tỉnh ở phía dưới Bố Y Trấn, sau đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ mà phát hiện ra rằng, bình cảnh của cảnh giới mà đã lâu không đổi nay lại có dấu hiệu nới lỏng, thời kỳ hiện tại quả thực dễ tu luyện hơn thời kỳ của bọn người vãn bối."
"Bọn người vãn bối còn cách việc thức tỉnh hoàn toàn một khoảng thời gian, không muốn bị phát hiện bởi những tu sĩ đương thời, bèn hợp sức xây dựng quy tắc Bố Y Trấn, một bên khôi phục thực lực, mặt khác thu thập thông tin."
"Vãn bối là người xui xẻo nhất, tuỷ linh thạch dùng để phong ấn vãn bối đã gặp vấn đề, thân xác tiêu vong theo dòng chảy của thời gian, tuỷ linh thạch chỉ phong ấn được linh hồn của vãn bối."
"Sau khi thức tỉnh, vãn bối đã đoạt xá người có tư chất tốt nhất ở phụ cận, cơ thể vãn bối yếu ớt, dễ xảy ra sự cố, để bảo vệ bản thân, năm người bọn vãn bối đã bàn bạc, cho rằng để cho vãn bối trở thành xã trưởng của Bố Y Trấn là thoả đáng nhất."
"Cứ như vậy, vãn bối khiến cho bản thân trở thành một sự tồn tại bất tử, một bên nuốt chửng con người và dã thú, mặt khác đẩy nhanh tốc độ tu luyện, tranh thủ sớm ngày tu luyện thành Phạt Tiên Bí Pháp ".
Phạt Tiên Chân Nhân ở bên dưới thành thật kể lại đầu đuôi sự việc, không dám ngẩng đầu, không nhìn thấy những cử chỉ lén lút của Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ Tiên Tử nháy mắt về phía Lục Dương, đôi chân ngọc ngà đung đưa một cách tràn đầy hưng phấn, như thể đang muốn nói, ngươi nhìn xem, ta cũng có lúc đáng tin cậy, sau này ngươi phải kính trọng ta hơn.
Kể từ khi Bất Hủ Tiên Tử hồi sinh, bèn liên tục ăn quả đắng, đầu tiên là bị đại sư tỷ trấn áp, sau đó thể hiện ưu điểm của mình cho Lục Dương xem, nhưng không một lần thành công, lần này khó khăn lắm mới tìm được cơ hội nở mày nở mặt, không ra oai một phen thì sao coi cho đặng?
Lục Dương thầm thở dài, tiên tử, dáng vẻ của cô như thế này, thì làm sao có thể khiến ta cảm thấy cô đáng tin cậy cho được?
Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy ánh mắt của Lục Dương không giống như đang tôn trọng cô cho lắm, cô bĩu môi, không quan tâm đến Lục Dương nữa.
Rõ ràng là biểu hiện của mình đã rất đáng tin cậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận