Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 431: Minh Nguyệt Kiếm (2)

- Tiếc rằng Minh Thiên đại sư tinh thông Phật pháp, nói ta đến mức không còn đất dung thân, quan trọng nhất là Minh Thiên đại sư tu vi tinh thâm, đã là Độ Kiếp, ta và lão tam đánh không lại.
Lục Dương trầm mặc.
Hám Thiên Lục thức của Tam Trưởng lão không phải là làm rung chuyển lão thiên gia, mà là làm rung chuyển Minh Thiên đại sư sao?
- Nói ra thì, lúc tiên tử ngươi còn sống có Phật môn không?
- Có chứ.
Lục Dương vô cùng kinh ngạc, theo Phật kinh ghi chép, Phật giáo có lịch sử lâu đời, từ thời thượng cổ đã có, chỉ là Lục Dương quen biết Bất Hủ tiên tử, biết đến Ngũ tiên thượng cổ nên cảm thấy đó là lai lịch do Phật giáo bịa ra để tự biên ra giá trị tồn tại của bản thân.
Nếu thời thượng cổ có Phật giáo, có Phật tổ, sao Bất Hủ tiên tử chưa từng nhắc đến Phật tổ?
Lục Dương cũng không cho rằng Ngũ tiên thượng cổ có thể so sánh với Phật tổ.
- Thật sự có sao? Vậy Phật tổ cũng hiện hữu sao? Có phải là tiên nhân không?
- Ta cho rằng trong Phật giáo có Phật tổ, có vô số Phật, vô số La hán, Bồ tát, có tam thập tam trọng thiên các thứ phải không?
- Đúng vậy, các loại kinh điển đều có ghi chép.
Bất Hủ tiên tử nở nụ cười gian xảo:
- Thế ngươi có thấy cách thiết lập này giống Thiên đình không?
Lục Dương lập tức bày ra vẻ vô cùng chấn động, y suy nghĩ một khả năng.
Bất Hủ tiên tử rất hài lòng với vẻ mặt của Lục Dương, y nói:
- Đúng vậy, Phật giáo là do năm chúng ta cùng nhau bịa ra.
Tại sao Bất Hủ tiên tử lại tự tin cho rằng La hán quyền của nàng chính thống hơn La hán quyền chính tông.
Nàng là một trong những người sáng lập ra Phật giáo, địa vị siêu nhiên, có được uy quyền tối cao, nàng nói ai chính thống thì người đó chính thống.
Lục Dương hít một hơi thật mạnh, trình độ hại người của Ngũ tiên thượng cổ còn khủng bố hơn cả tưởng tượng.
Năm người các ngươi bịa ra cả mấy bộ thiết lập Thiên đình không lưu truyền lại, thiết lập Phật giáo bịa ra lại lưu truyền đến tận bây giờ, còn được người đời phát dương rộng rãi.
Ngũ Trưởng lão không biết Lục Dương đang trò chuyện với Bất Hủ tiên tử, y thấy Lục Dương biến sắc, rất đỗi kỳ lạ.
Nhưng ở Vấn Đạo Tông, cũng không tính là quá kỳ lạ.
Lão Cửu hồi bằng tuổi Lục Dương còn từng ảo tưởng trong cơ thể mình có yêu thú thời thượng cổ, hơi thở yêu thú toả ra sẽ hủy diệt thương sinh, lão Cửu suốt ngày cứ bày ra một bộ mặt, giả vờ lạnh lùng, đối ngoại tuyên bố mình đã phong cấm tình cảm.
Có lúc còn đau đớn siết chặt cổ tay, nói không kìm chế được yêu thú trong cơ thể, các ngươi mau chạy đi.
Bây giờ ai nhắc đến chuyện đó với lão Cửu thì lão Cửu lập tứс nổi giận, vác kiếm chém người.
So với lão Cửu có chuyện gì thì quỳ rạp xuống đất than khóc, biến hoá của Lục Dương còn được xem là bình thường.
- Có lẽ là truyền thống sư đồ, số kiếp của kiếm linh căn.
Ngũ Trưởng lão thì thầm.
- Á, Ngũ Trưởng lão, ngài nói gì mà số kiếp của kiếm linh căn?
Lục Dương định thần lại, nghe Ngũ Trưởng lão nói đến số kiếp của kiếm linh căn, trong lòng thắt lại.
Phải chăng kiếm linh căn có số kiếp của riêng mình, ví dụ như đời đời kiếp kiếp kiếm linh căn đều có tử thù, nhưng kiếm linh căn đời nào cũng đều thất bai, ôm hận suốt đời?
Sư phụ chơi đùa nhân gian, ôm hận suốt đời, biểu hiện cho sự trút giận?
Lục Dương càng nghĩ càng thấy có khả năng.
- Vô Dục chân hỏa là chân hỏa ta thường sử dụng nhất, pháp bảo ta luyện chế qua vô Dục chân hỏa, trong lúc chiến đấu có thể giúp chủ nhân pháp bảo giữ được sự bình.
Ngũ trưởng lão thờ phụng tỉnh táo đề cao tỷ số thắng của người dùng pháp bảo.
Ngũ Trưởng lão giơ tay phải lên, từ một cái bình nhỏ khác lấy ra chân hỏa:
- Đây là Lục Đinh thần hỏa, là chân hỏa truyền đời của các đời phong chủ Bách luyện phong, có thể nuốt tạp chất, thích hợp nhất để luyện chế pháp bảo, hỏa trung thạch và sơn điệp linh thạch trong tiên kiếm cần dùng Lục Đinh thần hỏa luyện hoá tách ra.
Hắn đặt Lục Đinh thần hỏa vào chính giữa phòng luyện chế pháp bảo, thúc động trận pháp được khảm trên chân hắn và trên tường, nhiệt độ trong phòng lập tứс tăng vọt, Lục Dương không thể không dùng Tam vị chân hỏa hộ thể, mới dễ chịu hơn một ít.
Ngũ Trưởng lão mặc kệ nhiệt độ cao, mắt không rời tiên kiếm, trong lúc hỏa liếm láp tiên kiếm, làm tan chảy nuốt chửng lớp phấn tiên kim ngoài cùng của tiên kiếm.
Tiên kiếm hiện ra diện mạo vốn có, màu xám đen, chẳng có gì lạ, hoàn toàn không nhìn ra là tiên kiếm luyện chế từ kỳ thạch trân quý.
Dưới sự thiêu đốt của Lục Đinh thần hỏa, tiên kiếm tan chảy, chia thành hai luồng kim loại lỏng, một đỏ một đen, linh tính phi phàm, Ngũ Trưởng lão vung búa, điên cuồng đập vào kim loại lỏng.
Kim loại lỏng bị va đập, nổ tung trong ngọn lửa, nhưng vẫn không thể trốn ra được sự bao vây của Lục Đinh thần hỏa.
Ngũ Trưởng lão tay trái chỉ, vô Dục chân hỏa lơ lửng trên không trung xông vào trong Lục Đinh thần hỏa, hai chân hỏa hoà làm một, kiêm dung đặc tính của cả hai.
Lục Dương không hiểu hàm lượng vàng của chiêu này, nhưng để những người luyện khí sành sỏi thấy, có thể lật đổ quan niệm luyện khí của họ.
Hỏa trung thạch và sơn điệp linh thạch hai luồng kim loại lỏng từ từ hoà hợp, trở thành một thể, chúng từ từ thành hình, trở thành kiếm phôi.
Ngũ Trưởng lão duỗi tay lấy kiếm phôi từ trong chân hỏa ra, duỗi hai ngón tay, miết nhẹ hai bên kiếm phôi, hoa văn kỳ ảo hiện lên rõ nét, đó là kiếm văn, có thể làm chậm việc ăn mòn kiếm, tăng thời gian sử dụng.
Mỗi loại pháp bảo đều có hoa văn đặc thù, chỉ là đại đa số người luyện khí không biết phương pháp khảm loại hoa văn này, như Ngũ Trưởng lão, chỉ miết một cái là xuất hiện thì càng hiếm hoi hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận