Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1437: Tiếu sư đệ ngươi sẽ lý giải ta

"Bí cảnh sao, xem ra phải nghĩ cách vào đó một chuyền. " Lục Dương lầm bẩm, Nhị sư huynh điều tra ở Phật quốc lâu như vậy mà không thu hoạch được manh mối hữu dụng nào. Vừa hay Tâm Định đủ tư cách. "Ngươi có cách nào?"
"Thanh Phong kiếm có một tiểu thế giới, ta trốn bên trong thì không ai tìm được, ở chùa Tây Thiên ta quen một tiểu hòa thượng, có thể nhờ hắn mang ta vào bí cảnh."
"Vậy thì tốt quá."
Diệp Tử Kim cười nói, hắn đang đau đầu không biết làm sao để vào bí cảnh, còn đang nghĩ có nên nhập vào người tiểu hòa thượng nào đó không, không ngờ tiểu sư đệ lại nhanh chân hơn một bước.
Trong thư Đại sư tỷ luôn miệng khen ngợi tiểu sư đệ, còn đặc biệt nhấn mạnh tiểu sư đệ rất may mắn.
Ánh mắt nhìn người của Đại sư tỷ vẫn luôn chuẩn xác như vậy.
"Bí cảnh mở ra khi nào?"
"Còn khoảng hai tháng nữa."
"Xem ra còn phải ở lại Phật quốc một thời gian."
Ban đầu Lục Dương đã chuẩn bị rời khỏi Phật quốc, bằng không cũng sẽ không sắp xếp cho Thiên Khung Thánh Chủ nhập vào người Tâm Định. Sư huynh đệ lâu ngày gặp lại, Diệp Tử Kim thân là sư huynh, đương nhiên phải chiêu đãi đàng hoàng.
"Đi thôi, ngươi suốt ngày trốn trong chùa Tây Thiên, chắc cũng chưa từng dạo chơi Tây Thiên thành, sư huynh dẫn ngươi đi xả hơi một phen."
Lục Dương không tiện từ chối ý tốt của Nhị sư huynh, bèn rời khỏi chùa Tây Thiên.
"Không được không được, chỗ này tuyệt đối không được."
Lục Dương đứng trước một tòa lầu các xa hoa trụy lạc, nhất quyết không chịu bước thêm một bước nào.
Ra khỏi chùa Tây Thiên, Diệp Tử Kim liền kéo Lục Dương thăng đền thanh lâu, dọa cho Lục Dương liên tục từ chối.
"Tiểu sư đệ thật trong sáng."
Diệp Tử Kim nhìn Lục Dương với vẻ mặt cười như không cười, thấy Lục Dương có chút xấu hổ, bèn chuyển chủ đề.
"Sư huynh, tại sao dưới chân chùa Tây Thiên lại có thanh lâu?"
Diệp Tử Kim cười ha ha:
"Nói cũng phải, Tây Thiên thành đâu phải chỉ có hòa thượng, ngươi đừng thấy Tây Thiên thành là Phật thành, nhà nhà đều thờ phụng Phật tượng, trên thực tế nào có nhiều Phật tử thành kính như vậy, đều là giả tạo cả thôi."
"Có cầu thì ắt có cung."
"Những người ngoài kia trắm phương ngàn kế muốn đến Tây Thiên thành định cư, muốn ở gần chùa Tây Thiên, chằng qua là vì thành kính sao? Đương nhiên không phải, là vì như vậy có thể khiến bọn họ an tâm, có nơi gửi gắm tâm linh."
"An tâm cái gì chứ, thắp hương bái Phật, dâng hương hỏa là được rồi, còn lại Phật Tổ sẽ giúp bọn họ giải quyết hết."
Diệp Tử Kim nhún vai:
"Ít nhất bọn họ nghĩ như vậy."
"Kỳ thật sư huynh ta cũng là tu sĩ giữ mình trong sạch, chỉ là thanh lâu là nơi dễ dàng thu thập tin tức nhất, vì thu thập tin tức, sư huynh ta chỉ có thể bất chấp bản thân mà thôi."
"Với biến thân thuật của sư huynh, sao không trực tiếp biến thành tăng nhân trà trộn vào chùa Tây Thiên?"
Lục Dương không hiểu, biến thân thuật của Nhị sư huynh đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, hoàn toàn có thể qua mặt các vị trưởng lão, như vậy chăng phải thu thập tin tức thuận tiện hơn sao?
Nói đến đây, Diệp Tử Kim thở dài:
"Ngươi cho rằng ta chưa thử qua sao? Lúc trước ta cố ý hạ thấp tu vi, trà trộn vào trai đường làm tăng nhân, trai đường là nơi nấu cơm, ngoài việc lén lút dùng tu vi để giả vờ thì ta luôn khiêm tốn làm việc, không bị các hòa thượng khác phát hiện."
"Nhưng có một hôm, trai đường nấu cơm ít, đến phiên Võ Tăng viện thì hết sạch, chỉ có thủ tọa Võ Tăng viện là không có cơm ăn, mất mặt vô cùng."
"Ta muốn làm dịu bầu không khí, bèn cười nói với thủ tọa 'May mà hết cơm, chứ không phải là hết người"."
"Sau đó ta bị phát hiện."
"Lúc đầu ta không muốn nói như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại tự động thốt ra."
Diệp Tử Kim buồn bã, lắc đầu thở dài giải thích với Lục Dương:
"Đây là di chứng của Kim Đan kỳ, không ngờ đến Hợp Thể kỳ vẫn còn, cho nên đôi khi ta sẽ nói hớ."
"Tiểu sư đệ hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ thông cảm cho ta, đúng không?"
"Khó nói lắm."
Thấy tiểu sư đệ không chịu đi thanh lâu, Diệp Tử Kim bèn dân Lục Dương đến một quán lẩu.
"Đây là đặc sản của Phật quốc, ngươi không thể ăn ở nơi nào khác đâu, đây là lẩu chính tông nhất Phật quốc."
Lẩu vốn là món ăn truyền từ Đại Hạ. sang, sau khi du nhập vào Phật quốc, đã được người dân Phật quốc cải tiến. Kết quả cải tiến vô cùng thành công, người Đại Hạ căn bản không thừa nhận đây là món ăn truyền từ Đại Hạ sang.
Lục Dương nhìn nổi lẩu màu nâu sẫm, sôi sùng sục, không thấy ngon miệng chút nào.
Nhưng không ăn thì lại không nể mặt sư huynh.
Lục Dương không dám ăn trước, chỉ đành quan sát xung quanh, kinh ngạc phát hiện những người đến đây ăn cơm đều là tu sĩ. "Sư huynh, chỗ này là chuyên dành cho tu sĩ ăn cơm..."
Còn chưa hỏi xong, Lục Dương đã thấy Nhị sư huynh đưa tay vào nổi lẩu nóng hồi gắp thịt, ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ với vẻ nghi hoặc:
"Vừa rồi đệ hỏi gì vậy?"
"Không có gì."
Lục Dương nhìn mí mắt giật giật, trách không được những người đến đây ăn cơm đều là tu sĩ, không có tu vi thì đến ăn cơm cũng không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận