Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 266: Mục Thiên Thảo

Hai tháng rèn luyện đã giúp bốn người họ có sự hiểu biết toàn vẹn về khu rừng già.
Yêu thú từ giai đoạn Kim Đan trở lên đại đa số có lòng tự tôn rất cao, chỉ cần không đụng phải trường hợp như huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ khơi lên sự công phẫn của yêu thú, chúng sẽ không hành động tập thể.
"Quả thật có chút kỳ lạ, theo lý mà nói huyết mạch của đệ sẽ có tác dụng áp chế yêu thú, nhưng trong trận chiến vừa rồi, lại không hề có cảm giác này." Man Cốt nhớ lại sự dị thường gặp phải trong lúc chiến đấu.
Huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ đối chiến với yêu thú luôn hiệu nghiệm, từ khi thành công thức tỉnh huyết mạch đến nay, Man Cốt chưa từng gặp tình huống như thế này.
Lục Dương nhíu mày, nghiền ngẫm về nguyên nhân trong đó.
"A! Đây là cái gì vậy!"
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai cắt ngang suy nghĩ của Lục Dương.
"Tống Vô Quả, ngươi hú hét cái quái gì đấy!" Tống Hoa quát mắng đồng đội, mọi người đang suy ngẫm vấn đề, tiếng hét này của ngươi đã làm rối loạn mạch suy nghĩ của mọi người rồi.
"Các... các người xem kìa!" Tống Vô Quả ngồi trên mặt đất, run lẩy bẩy chỉ vào con yêu thú bị y mổ bụng.
Y vốn định mổ lấy nội đan của yêu thú, để báo đáp ơn cứu mạng của bốn người nhóm Lục Dương, nhưng lại bị nội đan dị dạng làm cho giật mình.
Lục Dương đi một mạch qua kia, chỉ thấy con sói đơn độc đó bị mổ bụng, vị trí đan điền có một viên nội đan, có chút nhợt nhạt, phiến lá vàng úa bao bọc lấy nội đan, phiến lá nhỏ nhưng dày đặc, xen kẻ giữa chúng còn có vật chất dạng như tơ trắng nối liền, trông có vẻ nhớp nháp.
Lục Dương dùng linh lực bao bọc cánh tay phải, lấy ra viên nội đan quái dị này.
"Nội đan không có gì bất thường, vậy có nghĩa là vấn đề xuất hiện ở phiến lá?"
"Đi mổ những con yêu thú khác xem!"
Mọi người lần lượt động thủ mổ yêu thú, rất nhanh thì đã có kết quả - nội đan của cả năm con yêu thú đều bị bao bọc bởi phiến lá màu vàng này.
Lục Dương ngẫm một lượt tất cả kiến thức đã học, đều không khớp với phiến lá: "Các người có ai biết phiến lá này không?"
Ngay cả người thấy nhiều hiểu rộng như Mạnh Cảnh Chu cũng lắc đầu lia lịa.
Đào Yêu Diệp và Man Cốt cũng lắc đầu biểu thị không biết.
Người nhà họ Tống thì càng khỏi phải nói, kiến thức còn không bằng Đào Yêu Diệp và Man Cốt, trình độ của họ chỉ giới hạn ở việc nhận biết linh thực phổ biến.
Hai người hộ vệ quanh năm sống trong Trấn Yêu Quan, cũng chưa từng thấy loại lá này.
"Cứ cảm giác như đã từng thấy thứ này trong quyển sách nào đó rồi... Có phải là Mục Thiên Thảo không nhỉ?" Tống Vô Quả nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Mục Thiên Thảo?" Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Tống Vô Quả.
Tống Vô Quả tức thì cảm thấy áp lực cực lớn, y nhát gan sợ phiền phức, từ nhỏ thích đọc sách, không thích giao tiếp với người khác, đây cũng là lần đầu tiên có nhiều người nhìn về phía y đến vậy.
"Vô Quả, ngươi biết nguồn gốc của phiến lá ư?"
"Chỉ... chỉ là thấy quen mắt thôi, đệ cũng không chắc lắm, đệ từng thấy một cuốn cổ tịch của thời Đại Ngu trong Tàng Kinh Các, đó là sổ tay của một vị đại sư luyện đan, trong đó có nhắc đến một loại linh thảo, gọi là Mục Thiên Thảo, hình vẽ trong sách rất giống thứ này."
"Trong sách nói, Mục Thiên Thảo lúc đầu trông giống như cỏ dại, có khả năng ngụy trang cực cao, cây cối xung quanh trông như thế nào, thì nó sẽ trông như thế đấy."
"Đợi đến khi nó sắp trưởng thành, thì nó sẽ nuốt chửng yêu thú, lấy yêu thú làm dưỡng chất, thúc đẩy sự phát triển của bản thân."
"Đồng thời, nó còn có thể ký sinh một bộ phận của bản thân trong cơ thể yêu thú, khống chế mọi hành động của yêu thú, khiến yêu thú ra ngoài kiếm ăn cho nó."
"Chữ 'Mục' trong Mục Thiên Thảo, bắt nguồn từ đặc tính ký sinh của nó, có nghĩa là chăn thả."
"Các người cũng đã biết pháp thuật khống chế thi thể rồi đúng không, vị tu sĩ sáng tạo ra pháp thuật khống chế thi thể trong truyền thuyết, chính là lấy cảm hứng từ phương thức ký sinh của Mục Thiên Thảo."
"Thật là một loại cỏ quái ác!" Mạnh Cảnh Chu nhíu mày, Mục Thiên Thảo này toát ra một cảm giác tà ác.
"Tiên tử, cô có từng nghe nói về Mục Thiên Thảo chưa?" Lục Dương lén lút hỏi Bất Hủ Tiên Tử.
"Có vài chỗ mắc lỗi nhỏ, nhưng nhìn chung thì chẳng khác gì mấy." Bất Hủ Tiên Tử xem như xác nhận sự tồn tại của Mục Thiên Thảo.
Tống Vô Quả hiếm khi được xem trọng một lần, càng nói càng hưng phấn: "Tống Hoa đại ca, Mục Thiên Thảo này quý hiếm đến mức ngay cả đại năng cảnh giới Hợp Thể cũng chưa từng gặp qua, thậm chí còn có lợi đối với việc tu luyện của đại năng giai đoạn Hợp Thể, nếu chúng ta hái được Mục Thiên Thảo mang về gia tộc, dâng cho tằng tổ phụ, thì địa vị mai sau của chúng ta trong Tống Gia sẽ được củng cố!"
"Nếu vận dụng một cách khéo léo, thì chuyện huynh trở thành tộc trưởng cũng không hẳn là chuyện bất khả thi đâu!"
"Thứ này thật sự quý hiếm đến vậy sao?!"
"Thật mà, quyển cổ tịch mà đệ đọc là của một vị đại sư luyện đan cảnh giới Hợp Thể, cả đời ông ta cũng chỉ thấy qua hai cây Mục Thiên Thảo, trong cổ tịch còn ghi chép, dùng Mục Thiên Thảo luyện chế thành Mục Thiên Đan, có thể nâng cao một tiểu cảnh giới trong giai đoạn Hợp Thể!"
Mắt của Tống Hoa sáng lên, quả nhiên là đồ tốt, nhưng y rất nhanh bèn bình tĩnh lại: "Chúng ta suýt nữa thì đã làm mồi cho Mục Thiên Thảo, với bản lĩnh của chúng ta, nào có khả năng sống sót mà hái được Mục Thiên Thảo? Chi bằng trở về báo cho các vị chú, bác, nhờ họ ra tay."
"Nếu để các vị chú bác ra tay, công lao này sẽ tính như thế nào? Tống Hoa đại ca yên tâm, chúng ta thật sự có khả năng hái được Mục Thiên Thảo."
"Sao lại nói vậy?"
"Mục Thiên Thảo nhiều nhất có thể điều khiển mười con yêu thú, năm con này đều là cảnh giới Kim Đan, điều này cho thấy nó cùng lắm chỉ có thể điều khiển yêu thú giai đoạn Kim Đan, cũng tức là dưới tay nó chỉ còn năm con yêu thú cảnh giới Kim Đan."
"Chỉ cần có Mạnh thiếu gia trợ giúp, năm con yêu thú cảnh giới Kim Đan này không có gì đáng sợ!"
Tống Hoa thoáng suy ngẫm, quả đúng là như vậy.
Tu sĩ của nhà họ Mạnh và Vấn Đạo Tông đều có một đặc điểm, đó là không dùng đan dược để trực tiếp gia tăng cảnh giới.
Vì vậy bất luận là Mạnh Gia hay Vấn Đạo Tông, đều sẽ không tranh giành Mục Thiên Thảo với mình.
"Chuyện là như vậy, sau khi tại hạ có được Mục Thiên Thảo, nhất định sẽ báo lên gia tộc, dùng trọng lễ để cảm tạ bốn vị!"
Nhà họ Tống coi trọng lời hứa, sẽ không thất tín.
Tống Hoa không hề che giấu, thẳng thắn nói ra suy nghĩ thật của mình.
Nếu bây giờ che giấu, sau này bị Mạnh Cảnh Chu phát hiện, ngược lại sẽ hủy hoại mối quan hệ giữa nhà họ Mạnh và nhà họ Tống, được chẳng bù mất.
Mạnh Cảnh Chu thay mặt mọi người nhận lời, bọn họ vốn định nhổ bỏ Mục Thiên Thảo, mối đe dọa của Mục Thiên Thảo quá lớn, nếu cứ để mặc nó săn mồi kiếm dưỡng chất, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp nạn.
"Chúng ta bị yêu thú tấn công ở hướng này, Mục Thiên Thảo rất có thể ở ngay phía bên này!" Tống Vô Quả nhớ lại tuyến đường chạy trốn, y là người bình tĩnh nhất, lúc chạy trốn vẫn nhớ đường đi.
"Xuất phát!" Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong xuôi, tiến vào sâu trong rừng rậm.
Mười bóng người luồn lách trong rừng rậm, thay phiên trải rộng thần thức, tìm kiếm dấu vết của Mục Thiên Thảo.
"Trong cổ tịch nói rằng Mục Thiên Thảo thích môi trường âm u ẩm ướt, vẫn mong chư vị lúc tìm kiếm hãy chú trọng." Tống Vô Quả lớn tiếng nhắc nhở.
"Biết rồi."
"Tìm thấy rồi, ở ngay chính giữa vùng đầm lầy đó!" Tống Hoa hô lớn, trong giọng điệu toát ra nét hưng phấn.
"Đừng lơ là cảnh giác! Nói không chừng yêu thú do Mục Thiên Thảo khống chế đang ở gần đây!" Lục Dương dùng thần thức nhắc nhở mọi người.
Lục Dương vừa nói xong, mọi người liền nghe thấy trên đỉnh đầu vọng đến tiếng gầm thét của yêu thú.
"Gừ".
Năm con yêu thú oai phong lẫm liệt xuất hiện trên phía đỉnh đầu của mọi người.
"Làm theo kế hoạch trước đó, hai người một nhóm, Vấn Đạo Tông bọn ta làm chủ lực, người Tống Gia yểm trợ, hai người hộ vệ hợp sức đối phó một con!"
"Vâng!"
Mọi người lập tức đưa ra phản ứng, Lục Dương tìm đến một con yêu thú, Tống Vô Quả yểm trợ cho Lục Dương, Tống Hoa yểm trợ cho Mạnh Cảnh Chu.
Keng.
Kiếm Thanh Phong xuất khiếu, lóe lên một luồng ánh bạc, tựa như ánh trăng bạc giữa bầu trời đêm, sáng ngời và bất khả xâm phạm.
Ánh kiếm hóa thành sát cơ lẫm liệt, đối đầu với một con yêu thú.
Khóe mắt của Đào Yêu Diệp thoáng liếc qua Mục Thiên Thảo ở giữa đầm lầy, cảm giác bất an mơ hồ dấy lên trong lòng.
Cô cứ cảm thấy sự việc có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không nói ra được cảm giác bất ổn đến từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận