Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 486: Sương cốc chủ: Nguyền rủa không có hiệu lực với ta

Lục Dương không phải lần đầu nghe đến danh hiệu Cửu tử của Vấn Đạo tông, danh hiệu này có nghĩa là thân phận đệ tử Vấn Đạo tông là một con dao hai lưỡi, nếu gặp phải người yếu hơn, ví dụ như Hóa thần kỳ, Luyện Hư kỳ thì có thể hù dọa được đối phương.
Nhưng nếu đối phương là lão đại Hợp thể kỳ, còn đang giữ chức trong một thế lực lớn thì cơ bản có thể xác định được đối phương có nhân quả dây dưa với Vấn Đạo tông Cửu tử, tám phần là có thù.
Nếu đến Đế đô thì tám phần có thể sẽ biến thành mười phần.
Mạnh Cảnh Chu trở về Đế đô, dù sao cũng còn có Mạnh gia chống lưng, hẳn là an toàn.
Trái lại chính mình, sư phụ là Bất Ngữ Sơn Nhân, huynh đệ tốt là Mạnh Cảnh Chu, hai thân phận này cộng lại, đến Đế đô có khác gì đến quỷ môn quan không?
Đế đô là trung tâm của Trung Ương đại lục, mười vạn năm tích lũy của vương triều Đại Hạ đều ở nơi này, thành tu hành mạnh nhất đương thời, không chỉ có người Trung Ương đại lục muốn đến Đế đô chiêm ngưỡng phong cảnh, Yêu vực, Kim sắc Phật quốc, Hải tộc đều muốn đến Đế đô.
Chỉ có Lục Dương là không muốn đến.
Lục Dương như nhớ ra điều gì, bẻ ngón tay tính:
- Sao ta lại cảm thấy kẻ thù của ta nhiều thế này, ta biết được lịch sử đen tối của Tứ tiên thượng cổ, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho ta, sư phụ kết thù khắp nơi, đều tính lên đầu ta, nói như vậy, đại năng cổ kim đều có thù với ta sao?!
- Không nên như vậy chứ, ta bái nhập tông môn mạnh nhất đương thời, trở thành đệ tử nhỏ nhất của tông chủ, trong cơ thể có tiên nhân mạnh nhất thượng cổ, chẳng phải là thần ngăn giết thần, phật ngăn giết phật, trái ôm phải ấp, hưởng phúc của người khác, đến cuối cùng sao lại toàn là ảnh hưởng tiêu cực?
Lục Dương may mắn vì mạng mình đủ cứng, có thể chống đỡ được nhiều nguy hiểm như vậy.
- Sau khi cấm túc, sư phụ phong tỏa pháp lực của ta và Sơn Nhân, chúng ta bị nhốt trong hai phòng cấm túc, chỉ có thể nhìn thấy nhau qua ô cửa sổ sắt trên tường.
- Chúng ta ngồi trong phòng cấm túc luận đạo, ta giải thích nguyên lý của thuật nguyền rủa, ông ta giải thích thánh nhân ngữ lục, thúc đẩy lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Lục Dương thầm nghĩ hai người các ngươi thực sự không phải là mỗi người nói một chuyện sao?
Giọng điệu của Sương cốc chủ dịu lại, Lục Dương hiểu được đạo lý họa từ miệng mà ra, không gây rắc rối cho bản thân.
Nói đến cuối cùng, Sương cốc chủ thở dài:
- Đến cuối cùng, Sơn Nhân cũng không nhận được tình cảm của ta, sau khi ta trở thành Hợp thể kỳ, ta bế quan nghiên cứu nguyền rủa để Sơn Nhân hết mực yêu ta, chỉ tiếc Sơn Nhân vẫn không đến gặp ta.
Lục Dương rùng mình, từ lâu đã nghe nói thánh nhân đọc nhiều sách có thể tránh họa, quả nhiên lời này không sai.
- Thôi được, ta và Vấn Đạo tông các ngươi cũng có duyên, vậy thì giúp các ngươi một tay.
Lục Dương còn chưa kịp vui mừng thay cho Mạnh Cảnh Chu thì nghe Sương cốc chủ nói tiếp:
- Chỉ là theo tình hình miêu tả trong thư của Sơn Nhân, nguyền rủa của đồng bạn ngươi rất cao, vượt quá phạm vi xử lý của ta, hơn nữa đây thuộc về nhân quả phản phệ, không hoàn toàn được tính là thuật nguyền rủa.
- Vậy chúng ta đi tìm người khác giúp đỡ?
- Không cần vội, đã đến Thất tình cốc của ta thì không thể để các ngươi ra về mà không làm gì được, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì Thất tình cốc của ta còn tuyên bố ra bên ngoài là giỏi về thuật nguyền rủa như thế nào, mặc dù ta không thể giải trừ nguyền rủa, nhưng hóa giải một phần thì vẫn có thể.
- Ví dụ như?
- Ví dụ như ta có thể biến nguyền rủa của đồng bạn ngươi từ không thể tiếp xúc với phụ nữ thành tiếp xúc với phụ nữ đều sẽ ghét bỏ hắn.
Lục Dương cảm thấy bối rối.
Sao ta lại cảm thấy thảm hơn thế?
- Thế nào, có muốn ta làm như vậy không?
- Ta hỏi ý kiến của hắn trước đã.
Lục Dương không phải là Mạnh Cảnh Chu, không thể thay hắn quyết định.
- Đúng là như vậy, vậy thì ta đích thân đi hỏi.
Lục Dương lộ ra vẻ mặt do dự, khiến Sương cốc chủ hỏi:
- Sao vậy?
- Nguyền rủa của Lão Mạnh là không thể đến gần bất kỳ nữ tử nào, cốc chủ, ngài...
Sương cốc chủ mỉm cười:
- Ta tưởng là gì, mặc dù hắn trúng nguyền rủa, nhưng ta là chú sư hàng đầu, có thể miễn dịch mọi nguyền rủa, nguyền rủa của hắn không thể ảnh hưởng đến ta, cùng đi là được.
Sương cốc chủ để Lạc Vũ và Triệu Phá ở lại, còn nàng và Lục Dương đi đi rồi về về.
Sương cốc chủ dẫn Lục Dương bay ra khỏi Thất tình cốc, theo hướng Lục Dương chỉ để tìm Mạnh Cảnh Chu.
Hai người đến vị trí của Mạnh Cảnh Chu, phát hiện ra nơi Mạnh Cảnh Chu và Lão Mã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một vòng tròn trên mặt đất.
- Vòng tròn này là gì?
Sương cốc chủ không hiểu.
- Ta vẽ, ta sợ Lão Mạnh chạy lung tung, liền vẽ một vòng tròn tại chỗ, bảo hắn không được rời khỏi phạm vi của vòng tròn này, cũng không biết bây giờ hắn đi đâu rồi.
Sương cốc chủ hiểu biết một chút về thuật nhân quả, nàng đơn phương bấm ngón tay tính toán, chỉ vào một hướng nói:
- Hắn hẳn là ở hướng đó, chúng ta đi tìm.
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm Mạnh Cảnh Chu, dọc theo hướng tính toán mà bay rất lâu, ngay cả bóng dáng của Mạnh Cảnh Chu cũng không thấy.
- Chuyện lạ, với tốc độ bay của ta, hẳn là rất nhanh có thể đuổi kịp hắn mới đúng.
Sương cốc chủ lại bấm ngón tay tính toán, tính ra một kết quả khác:
- Thì ra là vậy, hắn đã thay đổi hướng đi giữa chừng, ở bên này.
- Đi.
Hai người theo kết quả tính toán, tiếp tục bay nhanh, tìm kiếm Mạnh Cảnh Chu nhiều lần, vẫn không thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận