Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1030: Liền là bọn hắn làm (2)

Đại ca nhíu‌ mày:
- Những người đang bế quan cũng bị đi vào lục soát?
Hắn chuẩn bị dùng bế quan tránh thoát điều tra.
- Không sai, bế quan trong ba ngày, đều bị Long tộc xông vào, trừ phi bế quan vượt qua ba ngày, Long tộc mới sẽ không đi vào.
Ra vào động thiên đều có ghi chép, bế quan vượt qua ba ngày, nói rõ không hề rời đi động thiên, không có khả năng trộm cướp long châu.
- Phiền toái.
- Đại ca, phiền toái cái ‌ gì, long châu không ở trên tay chúng ta, bọn hắn tra cũng tra không được trên đầu chúng ta.
Lão Nhị không hiểu.
Đại ca lắc đầu:
- Chúng ta không có thân phận chứng từ, lúc bình thường không tính là gì, nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy, Long tộc khẳng định sẽ xếp chúng ta vào đối tượng hoài nghi.
- Xếp vào đối tượng hoài nghi, còn thế nào vận chuyển quan tài?
- Vậy làm sao bây giờ ?
Đại ca cắn răng:
- Rời khỏi động thiên, cùng lắm thì mấy ngày nay đi bên ngoài dạo chơi, Long tộc luôn không khả năng lần lượt tra thân phận trên đường cái.
- Được.
Ngày thứ ba.
- Khó tìm quá.
Man Cốt thở dài, ba ngày đã sắp trôi qua.
Bỗng nhiên, Lục Dương cảm thấy Long Huyết bên hông có dị động, hắn nhìn chằm chằm bốn người của Tụ Huyền đảo vừa đi qua, lộ ra cười lạnh:
- Tìm được!
Rõ ràng bốn người này không phải thủ hạ của Long tộc áo bào đen, tất nhiên là bốn người này giết người cướp của, đoạt Tổ Long thảo, nhưng sợ hãi Long tộc áo bào đen, không dám lấy ra Tổ Long thảo ra.
- Bắt kịp!
Lục Dương bí mật truyền âm, thần sắc ba người Mạnh Cảnh Chu chấn động, cuối cùng vẫn tìm được.
- Đại ca, có người đi theo chúng ta.
Lão Nhị truyền âm nói bọn hắn, thân là Tụ Huyền đảo tứ tặc, theo dõi, lén lúc là nghề của bọn hắn.
- Ta cũng cảm ứng được, bất quá không cần lo lắng, bọn hắn chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ.
Đại ca không nhanh không chậm nói nói.
- Bọn hắn là Nhân tộc, vậy thì không quan hệ gì với long châu, dẫn bọn hắn vào địa phương không có ai, xem bọn hắn muốn làm gì.
Tụ Huyền đảo tứ tặc không sợ đám người Lục Dương, đám người Lục Dương nhìn ra được đại ca phát hiện bọn hắn, cố ý đi tới địa phương không có ai, mấy người Lục Dương cũng không sợ.
Tám người đến rìa Hải thị, chạm mặt ở một địa phương nhỏ vắng vẻ.
- Ta không biết bốn vị, bốn vị là muốn làm gì?
Đại ca lạnh lùng nhìn bốn người Lục Dương.
Càng đến gần Lục Dương càng có thể cảm nhận được Long Huyết xao động, ‌ xem ra Tổ Long thảo ở trên người bọn hắn.
- Các ngươi cầm vật liệu không nên cầm, thật không sợ đắc tội‌ trưởng lão Long tộc?
Lục Dương thốt ra lời này, đại ca trầm tĩnh lại một nửa, đối phương nói rất đúng trưởng ‌lão Long tộc, mà không phải ‘Long tộc’, nói rõ xác thực không quan hệ gì với long châu.
- Vật liệu gì, ta không rõ ràng.
Đại ca lắc đầu, muốn nói trên người hắn có cái gì có liên quan đến trưởng‌ lão Long tộc, chính là gốc cỏ không biết tên.
Nhưng bọn hắn hà tất đưa vật liệu cho bốn người Nguyên Anh kỳ, trực tiếp xử lý bốn người chẳng phải‌ chuyện gì cũng xong.
- Không rõ ràng? Sát hại Long tộc, mưu tài sát hại tính mệnh, ngươi nói với ta ngươi không rõ ràng là cái gì, đạo hữu hẳn là cảm thấy ta dễ bị lừa?
- Nếu là như vậy, có cần‌ ta gọi tới trưởng lão Long tộc sau lưng ta không?
Ánh mắt đại ca ngưng tụ, nếu gọi trưởng lão ‌Long tộc tới liên luỵ vào, chỉ sợ sẽ phải bại lộ chuyện long châu.
Giữ lại các ngươi không được.
Tụ Huyền đảo tứ tặc đồng thời ra tay, muốn trong nháy mắt giải quyết bốn người Lục Dương.
Lục Dương rút kiếm, kiếm khí bắn mạnh, vạch ra một hang sâu trên mặt đất, ánh mắt xơ xác tiêu điều:
- Các ngươi thật muốn động thủ hay sao?
- Đó là đồ mà Lão Long Hoàng ưa thích, ta khuyên chu vị đạo hữu giao vật liệu ra, mọi người bình an vô sự.
Trong lúc nhất thời hai bên giằng co.
Lục Dương nghe ra ý của trưởng lão Long tộc áo bào đen, không nguyện ý làm lớn chuyện, bốn người bọn họ giao thủ với bốn người đối diện, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người đều biết.
Đại ca trong lòng hoảng hốt, một đạo kiếm khí vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, người cầm đầu khó đối phó, là cọng rơm cứng, trong thời gian ngắn sợ không cách nào quyết ra thắng bại, không cần thiết bởi vì một gốc cỏ không biết kêu cái gì mà đánh nhau ở đây.
Lúc trước không nên lấy đi cây cỏ kia.
Mặc dù khuất nhục, nhưng hắn biết được lấy hay bỏ, hắn lấy ra hộp gỗ, vứt cho Lục Dương:
- Là cái này?
Bất Hủ tiên tử cũng tò mò cái đồ chơi gì gọi Tổ Long thảo, dùng tiên thức quét qua, bừng tỉnh đại ngộ.
- Bản tiên còn tưởng rằng Tổ Long thảo là cái gì, Tiểu Linh vừa bắt đầu học các phân loại hoa thảo, trình độ không cao, giữ một đống cỏ dại, khiến cho Liên Y thường xuyên chế giễu nàng, Tiểu Linh liền mạnh miệng, đều nói nàng thích cỏ dại như thế.
- Tổ Long thảo này liền là cỏ dại mà Tiểu Linh trồng ở sân sau đây mà!
Lục Dương trầm mặc.
Ta cái gì đều không nghe thấy, Ngao Linh tiền bối ngài đừng ‌ tìm ta.
Có Bất Hủ tiên tử lên tiếng, Lục Dương liền vững tin trong‌ hộp gỗ đúng là Tổ Long thảo, hắn trực tiếp cất hộp gỗ vào trong hộp gỗ của trưởng lão Long tộc áo bào đen cho.
Hai hộp gỗ, cam đoan bên ngoài không nhìn thấy trong hộp gỗ có cái gì, tuyệt đối an toàn. Chỗ tối, hai tên Long tộc truyền âm, có chút xúc động.
- Nghe thấy chứ, đây là một phương muốn cướp của đồ của kẻ cướp, một phương khác người tìm tới.
- Sát hại Long tộc đoạt ‌ được, còn là thứ mà Lão Long Hoàng yêu thích, khẳng định là long châu, là bọn hắn làm!
- Nghĩ không ra trong này còn có trưởng lão‌ tham gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận