Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1200: Tâm ma

Cảm ứng được bị Càn Thiên Lôi Kiếp khóa, Lục Dương lúc này thi triển nhân quả đại thần thông Nghịch Thiên Cải Danh.
Hắn hiện tại không còn là 'Lục Dương, mà là Lục Âm.
Đây là nhân quả đại thần thông tuyệt đỉnh, cho dù tu sĩ Hóa Thần Kỳ cũng không thể học được, Lục Dương thiên phú dị bẩm, sớm đã học xong một chiêu này, đến hôm nay có đất dụng Võ.
- Nghịch Thiên Cải Danh, nghịch thiên kiếp đổi tên, cái tên của thần thông này quả thật đặt rất đúng.
Càn Thiên Lôi Kiếp di động bên trong mây đen chiếm cứ phía trên Thiên Môn phong bỗng nhiên an phận, lôi kiếp chợt phát hiện không thấy mục tiêu Độ Kiếp lần này.
Càn Thiên Lôi Kiếp màu xanh vòng vo vài vòng trên đỉnh Thiên Môn phong, thế mà tìm không thấy Lục Dương.
Lục Âm thấy đây không phải biện pháp, luôn không có khả năng cứ hao tổn như vậy.
- Nghịch Thiên Cải Danh thế mà có tác dụng cho cả lôi kiếp.
Lục Âm mỉm cười, triệt hồi nhân quả đại thần thông, biến trở về cái tên lúc đầu.
Lại lần nữa phát hiện Lục Dương, Càn Thiên Lôi Kiếp biểu hiện dị thường phấn khởi, khi nó tìm kiếm Lục Dương đều đang một mực tụ lực, bây giờ Lục Dương lộ diện, đương muốn toàn lực bộc phát.
Thanh quang nhảy lên, chiếu rọi Thiên Môn phong tựa như giữa trưa hè, sáng rõ để người ta không thể mở mắt.
Ngay thời điểm Càn Thiên Lôi Kiếp bổ lên người Lục Dương, Lục Dương lại lần nữa Nghịch Thiên Cải Danh, biến thành 'Lục Âm.
Càn Thiên Lôi Kiếp mất đi mục tiêu nhưng đã đánh xuống, không cách nào lại thu hồi, đành phải vòng qua Lục Âm, bổ vào trên mặt đất.
- Quả nhiên là như thế.
Lục Âm nhẹ nhàng thở ra, tìm tới phương pháp Độ Kiếp an toàn.
Nói như vậy, ai cũng sẽ không tránh đi lôi kiếp, chính như Ứng Thiên Tiên đã từng nói lôi kiếp đã là khảo nghiệm, cũng là cơ duyên, bị lôi kiếp bổ trúng thì có thể cường hóa bản thân.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không bị đánh chết.
Lục Âm biết thân thể nhỏ của mình không phải đối thủ của Càn Thiên Lôi Kiếp, phương pháp tốt nhất chính là tránh thoát.
Lục Âm một lần nữa biến trở về Lục Dương', Càn Thiên Lôi Kiếp lại lần nữa giáng lâm, tại thời khắc giáng lâm, Lục Dương lại sửa lại tên, để lôi kiếp công kích thất bại. Làm liên tiếp chín lần như thế.
Chín là cực số, Càn Thiên Lôi Kiếp cũng chỉ có thể có chín lần, chín lần qua đi, coi như thành công vượt qua.
- Lão thiên gia, Nguyên Anh kỳ vượt qua Càn Thiên Lôi Kiếp rồi?!
Mặc dù xem không hiểu Lục Dương làm cái gì, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra đây coi là Độ Kiếp thành công, trên dưới Vấn Đạo tông một mảnh reo hò, tất cả mọi người sôi trào.
Nguyên Anh kỳ đối mặt Càn Thiên Lôi Kiếp đều là chuyện không thể nào, càng đừng bảo là thành công vượt qua, đây là hành động vĩ đại xưa nay chưa từng có.
Cố Quân Diệp đứng chắp tay, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt thâm trầm, hồi ức tới lui:
- Không hổ là Hiên Viên kiếm chủ, có mấy phần phong thái năm đó rồi.
- Lục Dương sư huynh vừa rồi dùng pháp thuật gì, lôi kiếp thế mà đều không công kích hắn!
Thậm chí Lý Hạo Nhiên có được ký ức Tần giáo chủ đều xem không hiểu Lục Dương vừa rồi làm cái gì.
- Lần này cuối cùng kết thúc?
- Lục Dương sư huynh làm sao không nhúc nhích, một mực tung bay trên trời?
- Tuyền Cơ thần lôi xung quanh Thiên Môn phong không có tiêu tán, thiên kiếp còn không có kết thúc, Lục sư đệ đang lâm vào trong Tâm Ma Kiếp!
Sư huynh Luyện Hư kỳ rất nhanh đã nhìn ra mánh khóe.
Đào Yêu Diệp lo lắng nhìn Lục Dương sư huynh, âm thầm cầu nguyện, hi vọng Lục Dương bình an trở về.
- Lục Dương sư huynh đạo tâm kiên định, không sao đâu.
Lý Hạo Nhiên lại nhắc nhở:
- Đừng quên, Lục Dương sư huynh là đệ tử của tông chủ chúng ta, bái tông chủ làm sư phụ, nào có khả năng bị Tâm Ma Kiếp làm khó?
Đạo lý là như thế, nhưng Đào Yêu Diệp vẫn rất lo lắng cho Lục Dương. ...
- Nơi này là chỗ nào?
Ánh mắt Lục Dương mê mang một chút, cảm giác đầu óc không dùng tốt lắm, không nhớ nổi trước đó phát sinh qua cái gì, vì sao mình lại ở chỗ này.
Lục Dương chậm rãi đứng dậy, cả người hắn đang mặc hoàng bào tôn quý dùng tơ vàng bện thành, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, vạn pháp bất thương thân.
Phía trước hoàng bào thêu Bất Hủ tiên tử, đằng sau thêu Đại sư tỷ.
Lục Dương quay đầu, vừa hay hắn đang ngồi trên đế tọa đại biểu cho địa vị chí cao vô thượng, là Yêu vực cống lên, nghe nói là Chu Thiên chí tôn tự tay chế tạo. Lục Dương ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này là một hành cung, trước mặt hắn chất đống tấu chương cùng ngọc tỉ.
Hắn lật qua ngọc tỉ, phát hiện phía trên khắc mấy chứ 'Vương triều Đậu Nành - Ký Thọ Vĩnh Xương.
Ký ức mất đi giống như thủy triều vọt tới, Lục Dương rốt cục nhớ tới thân phận của mình.
- Ta nhớ ra rồi, trẫm là Hoàng đế của vương triều Đậu Nành.
Thiếp thân thái giám của Đậu Đế bưng khay tới gân Lục Dương, trên khay là mấy tấm bảng gỗ.
- Bệ hạ, ngài tối nay muốn lật bảng hiệu của ai?
Thiếp thân thái giám Mạnh Cảnh Chu hỏi.
Lục Dương có chút không nhớ nổi hậu cung của hắn có người nào, tiện tay xốc lên một tấm bảng gỗ bên trong đó.
- Hoàng Đậu Đậu.
Lại xốc lên một tấm bảng gỗ.
- Vân Chỉ.
Tiếp đó chính là Đào Yêu Diệp, Lan Đình. .
- Bệ hạ, tối nay ngài muốn đều ngủ với tất cả?
Thiếp thân thái giám Mạnh Cảnh Chu chần chừ hỏi.
- Đều gọi tới, trẫm muốn qua xem.
Lục Dương vung tay lên, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ hạ lệnh.
Rất nhanh, hậu cung của Lục Dương liên lần lượt đi tới, oanh oanh yến yến, đẹp không sao tả xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận