Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1015: Hồ lô bốn huynh đệ (1)

- Bồng Lai đảo mọc ra bốn người hồ lô chúng ta, Tinh Hải huynh ngươi muốn ăn thịt Đào sư muội, liền kéo nàng chết chìm, lúc này ta lại lên đài, bỗng xuất hiện từ trong hồ lô... Thỏa, cứ làm như vậy! Vậy chúng ta tìm một chỗ luyện một chút?
Đào Yêu Diệp xây dựng tình cảnh Ảo Ảnh Trong Mơ, cần dùng hiện thực làm mô bản, trên cơ sở đó rồi mới tiến hành cải biến.
Đào Yêu Diệp chưa thấy qua tình cảnh Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, Lý Hạo Nhiên cùng Côn Bằng chiến đấu, sẽ cấu tạo không ra Ảo Ảnh Trong Mơ.
- Gần đây có hòn đảo nào không?
- Có.
Tiếu Tinh Hải nói, việc hay như thế, coi như không có, hắn cũng sẽ nhờ lão nhân bên trong tộc mất sức cũng phải tạo ra một hòn đảo.
- Đào sư muội, ngươi có muốn đi ngang qua sân khấu một lần hay không?
- Được rồi.
Đào Yêu Diệp vừa đạt được Tô Y Nhân chân truyền, quét qua hình thái đồi bại vừa rồi.
Tiếu Tinh Hải chở mọi người đi, tìm tới một hòn đảo chim hót hoa nở. Nơi này đã vượt qua vùng biển của Côn Bằng tộc, nhưng bởi vì liên tiếp Côn Bằng tộc, không có người nào dám ở chỗ này, là hòn đảo không người, thích hợp diễn kịch nhất.
Đào Yêu Diệp đổi một thân ăn mặc, mặc vào chế phục của Bồng Lai đảo, hiến thị rõ xinh đẹp đáng yêu.
Nàng chắp hai tay sau lưng, mang theo một đôi giày, hạt cát mềm nhuyễn và nước biển bao phủ mắt cá chân nàng, nàng hừ hừ ngâm nga dân dao khoan khoái, đi dọc theo bờ biển, lọn tóc đang cài một đóa hoa dại vừa hái xuống. Bỗng nhiên, một hồi yêu phong kéo tới, Tiếu Tinh Hải biến thành Côn Ngư nổi lên mặt nước, con mắt màu xanh lục bích âm u nhìn chằm chằm Đào Yêu Diệp, cực kỳ nguy hiểm.
- Tu vi thật thuần túy, thật sự là con cưng của thiên địa, Bồng Lai tu sĩ, ngươi hôm nay sẽ rơi vào trong bụng ta.
Tiếu Tinh Hải thì triển Thần Thông, thân hình Đào Yêu Diệp lay động, không tự chủ nghiêng về phía trước, bổ nhào vào bên trong biển, ùng ục ùng ục phun bọt, giãy giụa hô cứu mạng.
Trong lúc nguy cấp này, chỗ sâu Bồng Lai đảo có một dây hồ lô, dây hồ lô chính là thượng cổ Tiên Thiên linh căn, trải qua ngàn khó vạn kiếp, cuối cùng thành thục.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, trước hết nhất thành thục chính là Xích hồ lô.
Hồ lô màu đỏ nứt ra, Lục Dương mặc đồ toàn làm bằng lá hồ lô nhảy ra, đón gió lớn lên, cao lớn thành một người trưởng thành bình thường.
- Yêu nghiệt, dám đả thương người!
Lục Dương hét lớn một tiếng, một đầu lao tới Đông Hải, ôm lấy Đào Yêu Diệp toàn thân ướt nhẹp vào lòng.
Đào Yêu Diệp không nghĩ tới Lục Dương làm ra động tác thân mật như vậy, nàng bây giờ bị Lục Dương ôm vào trong ngực, khẩn trương nói chuyện đều cà lăm:
- Lục Dương sư huynh, này này cái này.....
- Đào sư muội, diễn kịch cần diễn thật một chút.
Lục Dương thấp giọng nói.
Đào Yêu Diệp ừ một tiếng như muỗi kêu.
Đào Yêu Diệp mặt đỏ tới mang tai, nhanh chóng suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Kịch bản trước đó an bài là kiểu gì, sau khi nàng được Lục Dương sư huynh cứu, nên có biểu hiện gì?
Nàng khẩn trương nhìn con mắt Lục Dương, phát hiện chỗ sâu trong ánh mắt Lục Dương ẩn giấu đi vẻ phấn khởi như có như không.
Chẳng lẽ Lục Dương sư huynh ngoài miệng nói diễn kịch diễn thật, trên thực tế khi ôm mình cũng hết sức bối rối?
Chỉ thấy Lục Dương ôm nàng nhẹ nhàng đặt vào bên bờ, động tác nhu hòa, nỗ lực che giấu xúc động nơi đáy mắt, bộ pháp khoan khoái quay đầu lao tới Tiếu Tinh Hải.
- Yêu nghiệt chạy đi đâu, có dám cùng ta đại chiến ba trăm hiệp!
Tiêu Tinh Hải không cam lòng yếu thế:
- Nhân sĩ phương nào, dám phá hỏng chuyện tốt của bản tọa!
- Ngươi còn chưa xứng biết tên của ta!
- Ngươi đã muốn cứu người, vậy thì chính mình cũng lưu lại đi!
- Phải xem ngươi có bản lãnh này hay không!
Lục Dương cẩm Tiên Thiên bảo kiếm xuất hiện phụ thêm từ Tiên Thiên Xích hồ lô, vô sự tự thông, oa nha nha gào thét đại chiến cùng Tiêu Tinh Hải. Đào Yêu Diệp nằm bên bờ biển, nghiêng đầu nhìn Lục Dương diễn kịch diễn đến cao hứng, đang tự hỏi phía sau còn có phần diễn của mình nữa không?
Vũ Hóa tiên thảo leo ra từ trong quần áo của Đào Yêu Diệp, hảo tâm kiến nghị:
- Ngươi có muốn ăn một chiếc lá của ta không, tăng trưởng mấy trăm năm công lực, nắm chắc khả năng bắt được gia hỏa gọi Lục Dương kia.
Đào Yêu Diệp nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị này.
- Côn Bằng cửu biến!
Khí tức Tiêu Tinh Hải tăng vọt, hình thể hơn mấy lần, giống như là một bức tường thành màu vàng kim, va về phía Lục Dương, tạo ra vô số bọt nước.
Lục Dương liên tục lùi lại, dưới tình huống Tiêu Tinh Hải thi triển Côn Bằng cửu biến, mặc dù hình thể khổng lồ, lại linh hoạt nhẹ nhàng, căn bản không phải lùi lại hai ba bước đơn giản là có thể đánh bại.
- Thiên Sơn Thất kiếm!
Lục Dương ra dáng bóp lấy kiếm quyết, lung tung viện ra cái tên cho kiếm pháp, nhẹ nhàng vung lên, hư ảnh hóa thành vô số chân kiếm, tạo thành chân kiếm la bàn, ngăn cản Tiêu Tinh Hải va chạm.
Đây là phiên bản đơn giản hóa của nhất kiếm hóa vạn kiếm.
- Hóa Bằng!
Tiêu Tinh Hải hóa thành Đại Bằng, Lục Dương thừa cơ vươn mình cưỡi ở trên lưng chim, Tiêu Tinh Hải mong muốn quăng Lục Dương bay đi, bay tới không trung thanh minh, lại đột nhiên xông vào Đông Hải băng lãnh, còn không ngừng xoay tròn, nhưng Lục Dương gắt gao nắm lấy lông vũ, không buông tay.
Một người một bằng chém giết trên không trung.
- Nghiệt súc, có đạo hạnh ngàn năm trong người, vì sao muốn làm ác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận