Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 257: Tóc giả đắt đỏ ở Trấn Yêu Quan

Đề nghị của Lục Dương rất nhanh bèn nhận được sự tán thành của ba người còn lại, phần có giá trị nhất của Tịnh Đế Liên là hoa sen, hạt sen không đáng giá cho lắm.
Hạt sen không thể trồng ra Song Sinh Tịnh Đế Liên mới, sự xuất hiện của Song Sinh Tịnh Đế Liên mang tính ngẫu nhiên, một bông sen bình thường dưới sự hội tụ của đủ loại điều kiện, có khả năng trở thành Song Sinh Tịnh Đế Liên.
Dùng lời của Bất Hủ Tiên Tử, đó là căn nguyên song sinh ẩn giấu trong tất cả hoa sen, điểm mấu chốt phải xem làm thế nào để kích hoạt căn nguyên song sinh ra ngoài.
"Thế thì quyết định vậy đi, Lục sư huynh lấy hạt sen, ba người chúng ta đem hoa sen đi bán, chia đều linh thạch."
Đào Yêu Diệp khều ra tám hạt sen, đưa cho Lục Dương.
Hạt sen mang mùi thơm dịu đặc biệt, Lục Dương vô thức hít mũi vài cái, cảm thấy mùi hương rất dễ chịu.
Người phục dịch ở thương hội tiếp đón khách như thường lệ, lúc này, ba người mặc đồ đen xông vào thương hội, khiến cho y cảnh giác.
"Là ta." Một người áo đen trong số đó nói với giọng trầm thấp.
"Mạnh thiếu gia?" Người phục dịch nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, là thiếu gia nhà họ Mạnh.
Vậy người đi theo bên cạnh chắc hẳn là đệ tử Vấn Đạo Tông?
Vậy còn vị áo đen thứ ba là ai?
Đào Yêu Diệp đứng phía sau ba người áo đen, cảm thấy khá bất đắc dĩ.
Gương mặt của ba người nhóm Lục Dương đã bị tất cả tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ trong Trấn Yêu Quan ghi nhớ, ra ngoài thì sẽ bị truy sát.
Bất đắc dĩ, ba người họ chỉ có thể che mặt.
Từ đầu đến cuối, Đào Yêu Diệp chỉ để lại bóng lưng với những người kia, sẽ không bị nhận ra, có thể quang minh chánh đại mà hành tẩu ở ngoại giới.
Người phục dịch không tìm hiểu sâu lý do họ cải trang giả dạng, nhóm người Mạnh Cảnh Chu có làm việc gì thì cũng không ảnh hưởng đến giao dịch của đôi bên.
Y dẫn bốn người họ vào phòng tiếp khách, Mạnh Cảnh Chu lấy ra Tịnh Đế Liên, khiến người phục dịch liếc nhìn, không ngờ Song Sinh Tịnh Đế Liên đang được bàn tán sôi nổi ở bên ngoài đã rơi vào tay Mạnh Cảnh Chu.
"Bọn ta muốn bán nó, bao nhiêu linh thạch?"
"Bốn vạn linh thạch."
Mạnh Cảnh Chu cau mày, cảm thấy giá quá thấp, hắn mua một miếng Hoàng Huyết Thạch cũng phải tốn năm mươi vạn linh thạch.
Đào Yêu Diệp gật đầu, cho rằng giá cả hợp lý, Mạnh Cảnh Chu cảm thấy giá thấp đơn thuần là do hắn ta quá giàu, không có khái niệm về linh thạch.
"Nếu Mạnh thiếu gia cảm thấy giá thấp, thương hội của bọn tại hạ sắp có một buổi đấu giá, đối tượng chính là các tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ và Kim Đan, vừa hay thích hợp để đem Song Sinh Tịnh Đế Liên ra đấu giá, thiếu gia thấy thế nào?"
Mạnh Cảnh Chu suy nghĩ một chút: "Cũng được, vậy thì đem đi đấu giá đi."
Vừa hay, hắn ta cũng lâu lắm rồi chưa tham gia phiên đấu giá.
Một ngày sau, bốn người họ cầm theo vé vào cửa, đến buổi đấu giá.
Thương hội đã tung ra tin tức, nói rằng trong những món hàng của phiên đấu giá lần này có Song Sinh Tịnh Đế Liên, thu hút đông đảo tu sĩ Trúc cơ Hậu Kỳ, nửa bước Kim Đan. Đưa mắt nhìn quanh, đều là những người quen thuộc.
Người chủ trì phiên đấu giá là một mỹ nữ hiếm thấy, tự xưng là Tiểu Nguyệt, thân hình mỹ miều, thu hút ánh nhìn.
Điều này có sức hút vô cùng lớn đối với các tu sĩ Trấn Yêu Quan thường xuyên đi giữa lành răn sinh tử.
Người chủ trì xinh gái giản lược hâm nóng bầu không khí, bắt đầu món đấu giá đầu tiên.
"Món đấu giá đầu tiên khác với trước đây, xét trên toàn bộ lịch sử đấu giá của Trấn Yêu Quan, cũng là vật phẩm có một không hai, Tiểu Nguyệt nhìn thấy vật này cũng ngẩn người rất lâu."
Người chủ trì xinh gái kéo tấm vải đỏ xuống, lộ ra món đấu giá đầu tiên - bộ tóc giả.
"Đây là tóc giả do Quan đại sư dày công chế tác trong ba ngày ba đêm, đội lên mái tóc giả này, không chỉ có thể tùy ý thay đổi kiểu tóc, điều hiếm có hơn đó là bộ tóc giả này còn có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của tóc, nói cách khác, chỉ cần đội nó, chưa đầy vài ngày, mái tóc sẽ mọc lại!"
"Đây còn là một pháp khí hiếm có, có chức năng phòng thủ nhất định!"
Món đấu giá đầu tiên vừa xuất hiện, ánh mắt của những người bên dưới sáng lên một cách rõ rệt.
Họ đều là những người đã bị Lục Dương cạo trọc đầu, bây giờ thứ họ cần nhất là gì, chính là một bộ tóc giả!
Đúng là món đồ tốt mà!
Giá tóc giả trong Trấn Yêu Quan tăng theo xu hướng, giá cao đến mức vô lý, nhưng đó cũng chỉ là tóc giả bình thường, còn kém xa bộ tóc giả ở hội trường này.
Thay vì tiêu tiền mua một bộ tóc giả tầm thường, chi bằng thêm chút tiền để mua bộ tóc giả tốt hơn .
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không mấy để ý, họ rụng tóc sớm hơn những người khác, bây giờ trên đỉnh đầu đã mọc lên những sợi tóc tơ um tùm rậm rạp, không tính là đầu trọc nữa.
Hơn nữa trình độ luyện chế của bộ tóc giả này vừa nhìn liền biết không bằng Lý Hạo Nhiên.
"Giá khởi điểm, năm trăm linh thạch!"
"Năm trăm!"
"Sáu trăm!"
"Tám trăm!"
"Một ngàn linh thạch!"
Bộ tóc giả rất nhanh bèn tăng lên một ngàn linh thạch, trước đây, điều này là chuyện không tưởng.
Một ngàn linh thạch một bộ tóc giả, đã là cực hạn của bộ tóc giả này rồi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, làm giá cả của tóc giả lại lập kỷ lục mới.
"Một ngàn năm trăm linh thạch!"
Mọi người xuôi theo giọng nói mà ngó sang, chính là vị tu sĩ đầu tiên ăn La Hán Quyền của Lục Dương, Thiên Vấn Đao Đoạn Hồng Trần!
Đoạn Hồng Trần với tư cách là tu sĩ nửa bước Kim Đan, tài lực hùng hậu, 1500 linh thạch cho một bộ tóc giả có khả năng tự do quyết định kiểu tóc, đáng tiền!
"Món đấu giá thứ hai là một bình đan dược, xuất xứ từ đại sư luyện đan Ngô Minh của Vấn Đạo Tông!"
"Ngô sư huynh?" Lục Dương thoáng sững người khi nghe thấy cái tên quen thuộc, hắn đã quá quen với Ngô sư huynh rồi, Thập Ngưu Chi Lực Đan chính là đến từ tay của huynh ấy.
Ngô sư huynh dù là luyện đan hay luyện độc, đều có kiến giải của riêng mình.
Khách mời bàn tán xôn xao.
"Không ngờ là đồ của Vấn Đạo Tông?"
"Đồ của Ngũ Đại Tiên Môn hiếm khi lưu truyền ra ngoài! Chắc chắn là đồ tốt!"
"Không biết công hiệu của đan dược là gì."
"Lần trước xuất hiện đồ do Ngũ Đại Tiên Môn phát hành đã là bao lâu rồi, còn là xuất xứ từ Ngũ Hành Tông, ta nghe nói Vấn Đạo Tông còn mạnh hơn Ngũ Hành Tông, món này chắc chắn không tầm thường!"
Hiển nhiên, phần lớn tu sĩ tầng lớp phổ thông không có hiểu biết gì về Vấn Đạo Tông.
Người chủ trì xinh đẹp lấy ra một bình ngọc, trong bình chứa mấy viên đan dược màu ngà, ba vòng đan văn bao quanh, mùi thơm đan dược xộc thẳng vào mũi, vừa nhìn liền biết đây chẳng phải vật phàm.
"Đây là một bình Tịch Cốc Đan."
Câu này vừa thốt ra, bên dưới xôn xao một hồi, rất thất vọng với món đấu giá thứ hai.
Vấn Đạo Tông lợi hại, nhưng dù có lợi hại hơn đi chăng nữa thì sao, chẳng lẽ còn có thể luyện ra Tịch Cốc Đan với các mùi vị khác nhau à?
Người chủ trì xinh gái không cảm thấy bất ngờ trước phản ứng của những người phía dưới, điều này nằm trong dự liệu của cô.
Cô khẽ mỉm cười, mở lời giải thích: "Chư vị đi rừng già săn giết yêu thú, phương pháp phổ biến nhất chính là hạ độc, nhưng yêu thú bẩm sinh nhạy bén, có thể phân biệt rõ ràng, sẽ theo bản năng mà tránh né thuốc độc."
"Lúc này thì dùng đến bình Tịch Cốc Đan này."
"Đây không phải Tịch Cốc Đan thông thường, nói nó là đan dược, kì thật nói là độc dược thì xác đáng hơn, hoặc có thể nói, nó là đan dược, nhưng công hiệu khi sử dụng lại là độc dược."
"Công hiệu của nó gấp hàng ngàn lần thậm chí hàng vạn lần Tịch Cốc Đan thông thường."
"Hãy thử tưởng tượng xem, yêu thú ăn viên Tịch Cốc Đan này thì sẽ thế nào? Điều này tương đương với việc dùng hàng nghìn hàng vạn viên Tịch Cốc Đan, điều này vượt xa khả năng chịu đựng của yêu thú, sẽ khiến bụng chúng căng đến vỡ tung ngay lập tức."
"Cũng chính là no vỡ cả bụng trong tục ngữ."
Mọi người phía dưới hít sâu một hơi, họ vạn lần không ngờ tới, Tịch Cốc Đan còn có cách dùng như thế này.
"Ta nghi ngờ rằng Ngô sư huynh trong quá trình luyện đan đã xảy ra sai sót, luyện ra một bình như thứ này, đem ra bán lấy chút tiền bù lỗ." Lục Dương đưa ra suy đoán hợp lý.
"Đây giống như chuyện mà Ngô Minh sư huynh có thể làm ra."
Những người khác không biết gốc gác của Ngô Minh, đều cho rằng đây là đan dược do đại sư Ngô Minh dày công luyện chế, hơn nữa lại được Vấn Đạo Tông chống lưng, chất lượng đan dược được bảo chứng.
Rất nhanh bình Tịnh Cốc Đan có thể làm người ta no vỡ bụng này được đấu giá lên tới 6000 linh thạch một bình, được một tu sĩ giai đoạn Kim Đan đấu giá thành công.
Bốn người nhóm Lục Dương đều là đệ tử Vấn Đạo Tông, hàng tốt gì mà chưa thấy qua, mấy món đấu giá phía sau tương đối vô vị, khó lòng khiến người ta khơi dậy hứng thú.
"Món đấu giá thứ sáu là một tấm lụa màu đỏ, niên đại không rõ, chất liệu không rõ."
Người chủ trì xinh gái bày ra món đấu giá thứ sáu, là một đoạn dải lụa dài màu đỏ.
"Ơ, món này trông quen quen." Bất Hủ Tiên Tử 'ơ' lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận