Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 427: Kịch bản mới của Đào Yêu Diệp (2)

Khóe miệng Bất Hủ Tiên Tử nở một nụ cười đắc ý:
- Ảo cảnh đơn giản như vậy, bản tiên tùy ý ra vào, còn chuyện ngươi nói bị người khác phát hiện, bản tiên có bản lĩnh ẩn núp, thiên hạ không ai có thể phát hiện ra bản tiên.
Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới lời Bất Hủ Tiên Tử vừa nói:
- Tiên tử, người nói đây là sắp thành Độ Kiếp kỳ sao?
- Đúng vậy, đây chính là Lôi Kiếp mà người thành Độ Kiếp kỳ cần phải đối mặt, Cửu Cửu Hoàn Thiên Lôi Kiếp, do ứng Thiên Tiên thiết kế, người thiết kế ra ảo cảnh này chắc chắn đã từng thấy Lôi Kiếp này.
Đối mặt với thiên lôi cuồn cuộn, Di Thiên Chân Quân ngửa mặt lên trời cười lớn, lựa chọn dùng kiếm đạo mà mình đắc ý nhất để đối đầu trực diện, từng tia thiên lôi bị kiếm đạo của Chân Quân chém ra, không hề bị thương chút nào.
Dần dần, thiên lôi liên tiếp không ngừng, Di Thiên Chân Quân kiệt sức, ở tia thiên lôi cuối cùng, kiếm đạo vỡ tan, chém trúng thân thể Di Thiên Chân Quân.
Thiên lôi tiêu tan, Di Thiên Chân Quân từ trên không trung rơi xuống.
Ầm !
Di Thiên Chân Quân ngã đầu vào trong ngọn núi lớn, đâm ra một cái hố lớn, trước khi hôn mê, Di Thiên Chân Quân lẩm bẩm tự nói:
- Đáng hận, Di Thiên Chân Quân ta tu luyện hơn hai ngàn năm, chỉ còn một bước nữa là tới Độ Kiếp kỳ, không cẩn thận bại trận, kiếm đạo vỡ tan, tu vi cũng bị Thiên Lôi phong ấn, không thể điều động được nửa phần.
Không biết qua bao lâu, một cô gái trẻ ở làng núi gần đó lấy hết can đảm tiến lại gần hố sâu, thấy trong hố sâu có người, liền lấy hết can đảm đưa Di Thiên Chân Quân về nhà.
Di Thiên Chân Quân tỉnh lại, nhưng đã mất hết ký ức, không biết mình là ai, cũng không biết tu luyện là gì.
Nữ tử cứu hắn tên là Tú Tú, thấy Di Thiên Chân Quân mất trí nhớ, liền đặt tên cho hắn là A Lôi.
Dân làng cho rằng A Lôi là người không may mắn, muốn đuổi hắn đi, Tú Tú phản đối, nói rằng trước khi A Lôi khôi phục trí nhớ, có thể ở lại đây mãi.
A Lôi và Tú Tú sống trong ngọn núi lớn, giúp Tú Tú trồng trọt, đánh cá, săn bắn, trong một lần yêu thú tấn công, A Lôi đã thể hiện lực lượng phi thường.
- A Lôi, ngươi đây là...
Tú Tú kinh ngạc, A Lôi biểu hiện giống như người phàm, vậy mà một quyền đã đánh chết yêu lang ở kỳ Trúc Cơ muốn ăn mình.
- Ta, ta cũng không biết chuyện này là sao.
A Lôi lúng túng.
Lại nửa năm trôi qua, tu sĩ Ma đạo đặt dị bảo ở trong núi, ra lệnh cho thuộc hạ bắt hết dân làng lên hiến tế, nâng cao phẩm chất của dị bảo, Tú Tú cũng nằm trong số đó.
A Lôi ra ngoài, Tú Tú bị bắt đi, khi A Lôi trở về, phát hiện Tú Tú không có ở đó, phát điên đi tìm.
A Lôi tìm được sào huyệt của Ma đạo, giết chết vài tên thuộc hạ của Ma tu, muốn cứu Tú Tú ra, nhưng đáng tiếc đã quá muộn, Tú Tú bị hiến tế, dị bảo được luyện chế, nâng cao một phẩm chất lớn.
Tu sĩ Ma đạo cười điên cuồng, có dị bảo này, hắn không sợ Chính đạo truy sát, có thể tung hoành thiên hạ.
A Lôi nổi giận, cảm xúc tức giận mở lại phong ấn Thiên Lôi, kiếm đạo vỡ tan được tái tạo, Thiên Lôi tụ lại, muốn chém chết A Lôi, kiếm đạo sáng ngời thẳng tắp lên tận mây xanh đánh tan Thiên Lôi.
Hắn đã lấy lại được lực lượng và ký ức vốn có của mình.
A Lôi giận dữ, vô tận kiếm đạo tràn ngập khắp nơi, bao phủ mười vạn ngọn núi, mỗi bước hắn đi, lại có một tầng phong ấn bị phá vỡ, kèm theo linh khí vô tận, khí thế phun trào như ma vương trên trời giáng thế, hủy diệt nhân gian.
- Ngươi, tìm, chết!
- Là, là ngươi!
Tu sĩ Ma đạo sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, lúc này mới nhận ra thân phận của A Lôi.
Di Thiên Chân Quân, người đứng đầu kiếm đạo, người mạnh nhất dưới Độ Kiếp kỳ, chọc ai cũng được, không thể chọc hắn!
- Không không không, có dị bảo trong tay, ta đã khác xưa rồi.
Tu sĩ Ma đạo sử dụng dị bảo, gió lớn nổi lên, đất rung núi chuyển, muốn chôn vùi Di Thiên Chân Quân.
Một luồng kiếm quang rơi xuống, như hình phạt của thần linh, chém đôi dị bảo và tu sĩ Ma đạo, hóa thành tro bụi.
- Tú Tú, ta đã báo thù cho ngươi rồi.... ….
Di Thiên Chân Quân lẩm bẩm, ôm xác Tú Tú, rơi xuống một giọt nước mắt.
Ảo cảnh kết thúc.
- Thế nào thế nào, lần này kịch bản thế nào?
Vừa kết thúc ảo cảnh, Đào Yêu Diệp đã vô cùng phấn khích tìm Lục Dương hỏi cảm tưởng, cô nghe theo lời khuyên của Lục Dương, thiết kế tinh tế, tăng thêm nhiều tình tiết. Rất nhiều kịch tính.
Nam chính bị phong ấn tu vi, mất trí nhớ, sống cùng tiểu gia bích ngọc, nảy sinh tình cảm, sau đó tiểu gia bích ngọc bị người giết hại, nam chính tức giận phá vỡ phong ấn, một kiếm chém chết kẻ chủ mưu, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái, giết chết kẻ chủ mưu đằng sau chỉ bằng một thanh kiếm, chỉ suy nghĩ thôi cũng thấy phấn khích rồi.
Mặt Lục Dương đầy vẻ khó xử, không biết nên đánh giá thế nào:
- Kịch bản là kịch bản hay, nhưng tại sao nam chính lại luôn để mặt sư phụ?
Tuy rằng sư phụ trông tiên phong đạo cốt, phong thần tuấn lãng, nhưng Lục Dương lại không phải mới quen biết sư phụ, khuôn mặt sư phụ này đặt trên người nam chính, nhìn thế nào cũng không có cảm giác nhập vai.
Ngũ trưởng lão cũng rất đồng ý.
Cuối cùng đáng lẽ phải là một cảnh khá cảm động, nhưng hắn nhìn thấy Lão Cửu ôm xác Tú Tú, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận