Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1012: Ra tay vẫn là nhẹ (1)

- Ta đoán là từ lần kia bắt đầu, lão tổ tông đã thích Thượng Quan tiền bối, hắn còn tưởng rằng chuyện này là bí mật, thật ra mọi người sớm đã biết.
Tiếu tộc trưởng càng nói càng hưng phấn, hắn vì thăm dò được năm đó xảy ra chuyện gì, bái phỏng nhiều vị lão tiền bối, lúc này mới chắp vá ra chuyện đã xảy ra.
- Thang tiền bối thấy lão tổ tông khóc, còn dùng lưu ảnh cầu ghi chép lại, ta từng đi qua tông môn của các ngươi, tìm Thang tiền bối phục chế một lưu ảnh cầu, thật sự là xem một lần cười một lần.
Tiếu tộc trưởng một lần đập đùi một lần cười, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ vừa rồi may nhờ ta nói ta và Thượng Quan tỷ tỷ rất quen, bằng không chỉ bằng chuyện sư công đã làm, chỉ sợ Hắc Vũ Tôn Giả bắt mấy người bọn hắn dán lên tổ chim là nhẹ.
- Còn có còn có, sau này bọn hắn đến Đông Hải xông xáo, lại đi vào bí cảnh lại đi tìm tiên thảo, mỗi lần gặp nguy hiểm, không phải Thang tiền bối bắt lão tổ tông ném ra bên ngoài cản tai ương, sẽ là lão tổ tông nắm Thang tiền bối ném ra bên ngoài cản tai ương.
- Đến lúc chia tay, lão tổ tông đang suy suy có nên thổ lộ với Thượng Quan tiền bối hay không, Thang tiền bối liền nói không bằng giao cho thượng thiên quyết định, ngươi rút một lông chim, nói một lần không biểu lộ, rút một lông chim nói một lần thổ lộ, chờ rút đến một cây cuối cùng, liền có kết quả.
- Lão tổ tông còn hỏi làm như thế có thể rất đau hay không, Thang tiền bối liền nói chút đau đớn này mà ngươi đều sợ, còn nói cái gì yêu nàng?
- Lão tổ tông khẽ cắn răng, rút lông vũ một đêm, cuối cùng lột sạch, kết quả cuối cùng muốn đi thổ lộ, sau đó liền thân thể trần truồng đi tới... Ha ha ha ha, Thang tiền bối có lưu ảnh cầu, ta còn tìm hắn xin một phần dành riêng.
- Còn không có thổ lộ, Thượng Quan tiền bối liền bị hù chạy.
- Sau khi Thượng Quan tiền bối trở lại Đại Hạ, lão tổ tông tặng cho một quyển sách gửi gắm tình cảm cho Thượng Quan tiền bối, khẩn trương quên viết tên, trên sách nói bọn hắn đến Đông Hải trải qua như thế nào như thế nào, Thượng Quan tiền bối còn tưởng rằng là Thang tiền bối viết.
Mạnh Cảnh Chư nhìn Tiếu tộc trưởng thoải mái cười to, hảo tâm nhắc nhỏ:
- Tiếu tộc trưởng ngài có muốn quay đầu nhìn một chút sau lưng hay không?
Tiếu tộc trưởng ngăn không được ý cười trên khóe miệng, quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Sau đó liền không cười được nữa, hắn thấy vẻ mặt đen như mực của Hắc Vũ Tôn Giả.
Hắc Vũ Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Tiếu Minh Lý, ta thấy tu vi ngươi gần đây không chút tiến triển, có lẽ là lười biếng, đến, ngươi ra đọ tay, chúng ta luyện một chút.
Tiếu Minh Lý tộc trưởng lúc đầu đang thoải mái cười to, tiếng cười dài càng ngày càng uể oải, cuối cùng biến thành cười gượng.
Hắc Vũ Tôn Giả duỗi trảo bắt bờ vai Tiếu tộc trưởng, ánh mắt băng lạnh như nhìn một bộ tử thi.
- Lão, lão tổ tông..... Người ngoài còn ở đây, đừng để người ta chê cười.
Tiếu tộc trưởng nắm đám người Lục Dương xem như tấm mộc.
Hắc Vũ Tôn Giả trong ngày thường chú trọng mặt mũi cũng không lo được nhiều như vậy, bắt lấy cổ Tiếu tộc trưởng.
Lục Dương giỏi về học tập, nghe Tiếu tộc trưởng kể chuyện xưa, rất có dẫn dắt, thật sớm đã lấy ra lưu ảnh cầu, hy vọng có thể ghi chép lại một khắc điểm cuối của sinh mệnh của Tiếu tộc trưởng.
Hết sức đáng tiếc, Hắc Vũ Tôn Giả không cho cơ hội, hắn trực tiếp dắt lấy Tiếu tộc trưởng bay đến hang ổ càng cao hơn.
Rất nhanh, vùng trời Côn Bằng tộc truyền đến tiếng chim hót thê lương, hết thảy tộc nhân Côn Bằng tộc thả ra công việc trong tay, nghi hoặc không hiểu ngẩng đầu nhìn trời, không rõ tiếng chim hót này từ đâu mà tới.
Bỗng nhiên, tiếng chim hót hơi ngừng.
Tiếu tộc trưởng truy cầu dục vọng trong lòng mà chết, chết có ý nghĩa.
- Khu khu, lão tổ tông ra tay thật hung ác, cuối cùng trực tiếp đánh ta bất tỉnh.
Một lát sau khi tiếng chim hót thê lương tan biến, Tiếu tộc trưởng mặt mũi bẩm dập, trên đầu còn cắm cây lông vũ màu vàng kim lảo đảo bay trở về.
- Cũng không biết hôn mê bao lâu.
- Tiếu tộc trưởng ngài không có sao chứ, Hắc Vũ Tôn Giả ra tay quá nặng đi.
Xuất phát từ lễ tiết, Mạnh Cảnh Chu biết rõ còn cố hỏi.
- Còn sống là không sao, lần này vận khí không tốt, vạch khuyết điểm bị lão tổ tông bắt được, rất nhiều người bên trong tộc đều biết chuyện cười của lão tổ tông, làm sao không thấy lão tổ tông giáo huấn bọn hắn?
Tiếu tộc trưởng tức giận căm phẫn nói.
- Côn Bằng tộc đều biết chuyện lúc Hắc Vũ Tôn Giả còn trẻ?
- Đây là dĩ nhiên.
Tiếu tộc trưởng chắc chắn nói nói.
- Ta hỏi bọn hắn có biết chuyện lão tổ tông hay không, nói không biết, ta liền giảng một lần chuyện đã xảy ra.
Mạnh Cảnh Chu hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy Hắc Vũ Tôn Giả ra tay vẫn là nhẹ.
Lục Dương suy đoán thực lực Tiếu tộc trưởng có thể xếp hạng người thứ hai Côn Bằng tộc.
Nếu xếp hạng mà có hơi thấp, Hắc Vũ Tôn Giả đã không để lại người sống.
Trên thực tế Lục Dương đoán không sai, trong Côn Bằng tộc, thực lực Tiếu tộc trưởng gần với Hắc Vũ Tôn Giả, đều mạnh mẽ hơn Côn Bằng thế hệ trước.
- Lúc đầu ta chuẩn bị tự mình mang các ngươi đi dạo Côn Bằng tộc một vòng, để tận tình địa chủ.
Tiếu tộc trưởng tư ha! Tư ha! xoa mặt - Bất quá vết thương trên mặt trong thời gian ngắn không tốt lên được, ta che mặt mang các ngươi ra ngoài tóm lại là ảnh hưởng không tốt.
- Tinh Hải, đừng tu luyện nữa, tới đây một chuyến.
Tiếu tộc trưởng truyền âm cho nhi tử của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận