Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 110: Phiên dịch văn cổ

Có thể thấy Tam Trưởng Lão rất tán thưởng Bất Ngữ Đạo Nhân, có lẽ vì Tam Trưởng Lão thiếu thứ gì, bèn ngưỡng mộ những người có thứ đó.
Sau khi từ biệt Tam Trưởng Lão, Lục Dương lại đến đỉnh Quân Tử.
Đỉnh Quân Tử là địa bàn của Tứ Trưởng Lão, không khí trên núi thanh nhã, mát mẻ, quanh năm như mùa hạ. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy vọng lâu và những dòng suối, và cả những hàng tre xanh mướt mọc thẳng tắp. Chỉ cần nhìn qua liền biết đây là điểm dừng chân ưa thích mà những người văn nhân thi sĩ đến để ngâm thơ. Ngay cả khi cây tre bỗng thốt lên vài lời của thánh nhân, Lục Dương cũng không lấy làm lạ.
Sau khi gặp quá nhiều thứ quái lạ trong Vấn Đạo Tông, tâm lý của Lục Dương đã được tôi luyện đến mức vững chãi vô cùng.
Lục Dương còn thấy có con gấu trúc màu trắng đen lăn qua lăn lại trên núi, có sư huynh đang uống rượu hành lạc, phát huy văn chương trong lòng, vung mực nên tranh, sau đó chui vào bức tranh, cùng nô đùa với người trong tranh, an nhàn khó tả.
Con gấu trúc còn ủi nhẹ Lục Dương, suýt nữa làm cho Lục Dương ngã nhào xuống đất. Nó đang nô đùa với Lục Dương, nhưng hắn hiện đang có việc, phải nói hết lời với gấu trúc, nó mới chịu thả Lục Dương đi. Trước khi đi, nó còn tặng Lục Dương một cây tre đã bị gặm hết phân nửa.
"Xin chào sư huynh, xin hỏi Tứ Trưởng Lão có ở đây không?" Lục Dương cầm nửa cây tre đứng trước bức tranh, hỏi một cách lịch sự. Trình độ trong họa Đạo của vị sư huynh này cực cao, gần như đạt đến mức dùng giả rối thật, vô cùng đáng sợ.
Khi nghe thấy tiếng gọi của Lục Dương, vị sư huynh họa Đạo này vươn nửa người ra khỏi bức tranh: "Ngươi là ai?"
"Tại hạ là Lục Dương."
Vị sư huynh họa Đạo này nghe thấy tên gọi của Lục Dương, chợt tỉnh ngộ: "À, ta biết ngươi, Lục Dương, người trong lứa đệ tử mới, đệ tử của Vân Chi."
"... Là đại sư tỷ thay mặt sư phụ nhận đệ tử, đệ là đệ tử của Bất Ngữ Đạo Nhân." Lục Dương nghiêm túc mà đính chính lại sai lầm của sư huynh.
"Ta tên là Lý Hồng Văn, gia nhập Vấn Đạo Tông chung với lớp đệ tử có đại sư tỷ, là đại đệ tử của Tứ Trưởng Lão." Vị sư huynh này có vẻ từ tốn, không có thành kiến gì với Lục Dương chỉ vì tu vi của hắn thấp kém.
"Gặp qua Lý sư huynh." Lục Dương ngạc nhiên, không ngờ Lý Hồng Văn thuộc lớp đệ tử chung thế hệ với đại sư tỷ.
Hắn chỉ biết rằng Đài Bất Phàm và đại sư tỷ cùng một thế hệ, là đệ tử có tuổi đời và kinh nghiệm nhất trong số tất cả các đệ tử. Thậm chí tu vi cũng chẳng kém các vị trưởng lão là bao, trong việc xử lý các vấn đề đã có thể làm cho Đại Trưởng Lão khá an tâm rồi, có uy danh rất cao trong số các đệ tử. Không ngờ giờ đây lại gặp thêm một người như vậy.
Từ đó suy ra, tu vi của vị Lý sư huynh này cũng không thể quá thấp.
Trong cả tòa thành, cả quận ngoài ngoại giới cũng không gặp được vị lão làng tu tiên, trong Vấn Đạo Tông thì có thể thấy ở khắp mọi nơi.
"Đệ muốn gặp sư phụ? Đi, sư phụ chắc đang dạy các học trò." Cả người Lý Hồng Văn bay ra khỏi bức tranh, ngón tay khẽ ngoắc, trong bức tranh lại xuất hiện thêm một người.
Lúc này Lục Dương mới chú ý, trong bức tranh không chỉ có mỗi Lý Hồng Văn, mà còn có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Cô gái đó như thể bước ra từ vùng sông nước Giang Nam, hai má mang theo nét phấn hồng, ôn tồn lễ độ, nụ cười xinh xắn như hoa, liếc mắt đưa tình, gương mặt có thể gọi là tuyệt trần, cách ăn mặc thì càng táo bạo hở hang. Làm cho chàng trai ngây thơ như Lục Dương cũng phải đỏ mặt khi nhìn thấy.
"Haha, đẹp không, đây là do ta vẽ ra đấy, có cần ta vẽ thêm một bức cho đệ không, ban đêm còn có thể chung chăn với đệ." Lý Hồng Văn trêu chọc nói, Lục Dương nghe xong liên tục lắc đầu.
Hắn cần gìn giữ kỹ quả thận của mình.
Cô gái tuyệt sắc ôm lấy cánh tay của Lý Hồng Văn, nhìn y với ánh mắt đưa tình.
Điều mà Lục Dương không biết chính là, số người muốn học chiêu này của Lý Hồng Văn thậm chí còn nhiều hơn số người muốn học "Hám Thiên Lục Thức" của Tam Trưởng Lão.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Hồng Văn, Lục Dương đi sâu vào trong rừng tre, nơi đó có một ngôi trường, trong đó có Tứ Trưởng Lão, tấm gương sáng để noi theo, có Man Cốt, người thuộc dạng củi mục không thể dùng để điêu khắc, và các nhân vật qua đường đang chăm chỉ nghe giảng.
Tứ trưởng lão đang giảng giải ý nghĩa của văn cổ: "... Đàm tây nam nhi vọng, đẩu chiết xà hành, minh diệt khả kiến. Kỳ ngạn thế khuyển nha si hỗ, bất khả tri kỳ nguyên… nào Man Cốt, con thử dịch ‘Kỳ ngạn thế khuyển nha si hỗ, bất khả tri kỳ nguyên’ xem có ý nghĩa gì?”
- Giải thích, đây là trích từ Tiểu Thạch Đàm Ký, câu trên có thể dịch ra như sau, Nhìn về phía Tây Nam của ao, con suối uốn khúc như chòm sao bắc đẩu, dòng nước uốn lượn như con rắn bò về phía trước, thoắt ẩn thoắt hiện. Địa thế của hai bên bờ giao thoa như răng chó, không rõ ngọn nguồn ở đâu. Hết giải thích.
Man Cốt cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng điệu chắc nịch: "Bên bờ có hai con chó đánh nhau, không biết ngọn nguồn do đâu."
Tứ trưởng lão im lặng mà đóng lại quyển cổ thư, xắn tay áo lên, lấy ra cây thước.
Ngay khi ông định đánh vào bàn tay của Man Cốt, ông nhớ lại lời dạy dỗ của các vị Thánh nhân - phải hữu giáo vô loại, tùy theo năng khiếu mà dạy dỗ.
Tinh thần chịu khó học tập của Man Cốt, ông đều để ở trong lòng, là một đứa trẻ tốt, lần này dịch sai có lẽ là chuyện ngoài ý muốn, mình hỏi một câu hỏi đơn giản hơn, nếu nó trả lời đúng, thì mình cũng không cần phải đánh nó nữa, cũng có thể coi như một cách giữ thể diện.
"Vương hầu công khanh, ninh hữu chủng hồ, câu này có nghĩa là gì?"
Theo các tài liệu lịch sử, cách đây mười vạn năm, khi vương triều Đại Ngu tan rã, các vương công quý tộc của vương triều Đại Ngu đứng ra, giương cao lá cờ lớn, tái hiện cảnh thống nhất thiên hạ, phục hồi sự cai trị của vương triều Đại Ngu.
Mọi người hết sức tin tưởng kiến giải về huyết mạch, cho rằng huyết mạch của vương triều Đại Ngu là bẩm sinh cao quý, lời nói của các vương công quý tộc đã lung lạc được lòng của rất nhiều người.
Nhưng tổ tiên của Hạ Đế, người đã chịu sự tàn hại sâu sắc của những vương công quý tộc, biết rằng trong gốc rễ, bọn họ hủ bại đến nhường nào, bọn họ cao cao tại thượng, ham muốn hưởng lạc, không biết đến khổ đau trong nhân gian, không biết đến khó khăn trong việc tu luyện, từ nhỏ ai cũng được tắm trong các bảo vật thiên địa, tu vi tăng như bay, thậm chí chính bản thân họ cũng sắp trở thành thiên tài địa bảo rồi, loại người như thế này ngay cả khi có thể thành lập vương triều Đại Ngu mới, cũng sẽ rất nhanh lụi tàn.
Tổ tiên của Hạ Đế, vốn là một nhân sĩ tri thức, vung tay hô lớn, nói rằng: "Vương hầu công khanh, ninh hữu chủng hồ?", trở thành danh ngôn thiên cổ, lưu truyền muôn đời.
Ngay cả Man Cốt, người xuất thân từ Man Tộc, cũng đã nghe qua câu nói này, cảm thấy hết sức khâm phục trước dũng khí của tổ tiên Hạ Đế.
"Câu này có nghĩa là, Vương hầu công khanh, bọn bây có phải thỏ đế không?"
Câu này có thể hiểu theo nghĩa những người Vương Hầu Công Khanh, há đều là giống nòi cao quý hay sao, nhưng ‘hữu chủng’ trong đây cũng có thể hiểu theo nghĩa có gan, có khí phách.
Cả phòng cười ồ lên.
Tứ trưởng lão không do dự nữa, nhấc cây thước lên liền đánh vào tay Man Cốt, đau đến Man Cốt nghiến răng chịu đựng.
Man Cốt thực sự không hiểu mình đã sai ở đâu, tổ tiên của Hạ Đế đã khiêu khích các vương công quý tộc ngay trước mặt họ, đây là dũng khí to lớn đến nhường nào.
Chẳng lẽ câu nói này không phải là ý nghĩa đó?
Lục Dương lặng lẽ đứng ở trước cửa nghe giảng, mặc niệm cho Man Cốt ba giây.
Lý Hồng Văn nhìn thấy cảnh này, lắc đầu bật cười: "Cũng không biết Man Cốt sư đệ nghĩ gì, là người của Man Tộc Thượng Cổ, không đi học tuyệt kỹ của Tam Trưởng Lão, lại đến bái vào môn đồ của sư tôn, trong một năm qua đệ ấy đã bị đánh không ít."
"Nhưng ta nhận thấy sau khi đệ ấy trở về từ nhiệm vụ lần này, thì đầu óc sáng sủa hơn trước, đệ có biết lý do không?"
Lục Dương lắc đầu, hắn sao mà biết được.
"Đúng rồi, hình như cách mà Tứ Trưởng Lão đánh vào tay Man Cốt có ẩn chứa một quy luật nào đó, đây là do đệ nhìn nhầm chăng?" Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Lý sư huynh, Lục Dương nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Lý sư huynh có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Dương: "Đệ không nhìn nhầm, thực ra đây là một thủ đoạn kích thích huyết mạch, chỉ là quá đau đớn, ít người có thể chịu đựng được. Sư phụ đang sử dụng cách này để kích hoạt huyết mạch Man Tộc Thượng Cổ của Man Cốt sư đệ. À, phải rồi, đệ đừng nói chuyện này với Man Cốt sư đệ."
Lục Dương gật đầu.
"Đợi khi sư phụ kết thúc tiết học, thì đệ có thể gặp ông ấy rồi."
Vừa dứt lời, Lý sư huynh liền dắt tay cô gái đẹp tuyệt trần rời đi.
Thời gian trong buổi học luôn dài lê thê, Lục Dương đứng ở cửa nghe, Tứ Trưởng Lão giảng có một khắc, nhưng Lục Dương cảm thấy như đã trôi qua vài canh giờ.
Cuối cùng, Tứ Trưởng Lão kết thúc lớp học, đụng phải Lục Dương, người ưa thích hỏi vấn đề.
"Ngươi hỏi Lão Cửu, tên thất đức đến cùng cực, chưa bao giờ làm việc tốt, bụng đầy ý đồ đen tối, là người như thế nào à?"
Lục Dương nghe vậy thì chỉ im lặng.
Cảm tạ, hình như con đã biết sư phụ của mình là người như thế nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận