Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 225: Đồng nghiệp

Thái thú không muốn làm lớn chuyện, việc có thể giải quyết bằng linh thạch thì cố gắng hết mức dùng linh thạch giải quyết.
Ông ta với tư cách là thái thú quận Lạc Phượng, lấy khai khoáng làm ngành kinh tế chính, linh thạch nắm trong tay đủ để dùng từ lượng hải hà hình dung.
Ông ta không tin, chỉ là một tên đệ tử Vấn Đạo Tông giai đoạn Trúc Cơ cỏn con, mà của cải có thể sánh ngang ông ta?
Giờ thì ông ta biết rồi, là ông ta đã đánh giá cao bản thân, ông ta làm gì có tư cách so của cải với trưởng tử nhà họ Mạnh chứ.
Vẫn là tự mình ra tay đi trộm thôi, vừa kinh tế vừa thực dụng.
"Các ngươi nghĩ ta bỏ ra mười triệu linh thạch, trưởng tử nhà họ Mạnh có động lòng không?"
Hai tên cảnh giới Kim Đan do dự lắc đầu: "Không."
"Tốt, vậy lần ra tay này của ta trị giá mười triệu linh thạch." Thái thú nỗ lực nâng giá cho bản thân.
Trên mái nhà, Lục Dương quay đầu hỏi Mạnh Cảnh Chu: "Mười triệu linh thạch ngươi có bán không?"
Mạnh Cảnh Chu trợn mắt: "Năm trăm ngàn linh thạch ta cũng bán, ta con mợ nó khăng khăng giữ một thứ dùng để tráng dương làm gì?"
"Rèn luyện sức mạnh ý chí?"
"Cút cút cút."
Cùng lúc đó, Mạc Gia.
"Gia chủ, cửa hàng khoáng thạch dưới trướng báo, nói là vào ban ngày có một nhóm người, cầm một khối Hoàng Huyết Thạch độc đáo dị thường đến cửa hàng, hỏi có Hoàng Huyết Thạch tương tự hay không."
"Xét từ miêu tả, rất giống với loại Hoàng Huyết Thạch mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm."
"Ồ? Lời này đáng tin chứ?" Mắt của gia chủ nhà họ Mạc sáng lên, không ngờ cuối cùng cũng tìm thấy loại Hoàng Huyết Thạch này.
Tục ngữ nói thương nhân không đấu với quan, tuy Mạc Gia tiền nhiều thế lớn, nhưng đối đầu với thái thú vẫn có chỗ bất cập.
Nếu có thể lấy được khối Hoàng Huyết Thạch này, thì coi như nắm được thóp của thái thú, sau này cũng không ngán thái thú nữa.
"Thuộc hạ định tối nay sẽ ra tay, ăn trộm khối Hoàng Huyết Thạch đó về."
"Tối nay? Ta hỏi ngươi, ai đã mua Hoàng Huyết Thạch, thân phận ra sao, tu vi thế nào? Nếu đối phương là cảnh giới Hóa Thần thì ngươi tính sao?"
Thuộc hạ ấp a ấp úng, không trả lời được, biết là bản thân quá muốn thể hiện trước mặt gia chủ, đã nóng vội rồi.
Gia chủ nhà họ Mạc lạnh lùng hừ một tiếng: "Việc này không thể qua loa, sáng mai các ngươi đi nghe ngóng xem là ai có được Hoàng Huyết Thạch, nếu không có gì bất ngờ, thì tối mai ta sẽ tự tay đi trộm!"
"Người đích thân ra tay?" Thuộc hạ thất thanh, chuyện như thế này cũng đáng để gia chủ ra tay sao?
"Đương nhiên, đây chính là bằng chứng có thể bắt chẹt thái thú, đáng để ta đích thân động thủ." Gia chủ nhà họ Mạc lộ ra nét cười hưng phấn.
Cuộc tranh đấu với thái thú, đã đến lúc chuyển sang thế tấn công rồi.
"Khối đá này rốt cuộc khác biệt ở chỗ nào?" Quay về nhà của Lý Hạo Nhiên, Mạnh Cảnh Chu lấy Hoàng Huyết Thạch ra, nghiên cứu kỹ lưỡng, cũng không nhìn ra vấn đề.
"Tô tiền bối có thể nhìn ra vấn đề không?"
Tô Y Nhân lắc đầu: "Ta không biết nhiều về Hoàng Huyết Thạch, có lẽ cần tu sĩ về phương diện luyện khí mới có thể biết sự khác biệt của khối Hoàng Huyết Thạch này."
Mọi người tập trung ánh mắt lên người Lý Hạo Nhiên.
Khóe miệng Lý Hạo Nhiên co giật: "Đệ thấy mọi người đánh giá đệ quá cao rồi, đổi thành sư phụ của đệ ở đây còn tạm được."
"Tiên tử, có thể nhìn ra vấn đề không?" Lục Dương cầu cứu Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ Tiên Tử nhíu mày: "Có mùi tanh của máu, hơn nữa rất mới, ta không thích."
"Mùi tanh của máu? Rất mới?" Lục Dương có một phỏng đoán chẳng lành.
Chẳng lẽ khối Hoàng Huyết Thạch này là manh mối do người đã khuất nào đó để lại?
"Đúng rồi tiên tử, quận Lạc Phương thật sự có phượng hoàng tọa hóa ở đây sao?"
Bất Hủ Tiên Tử gật đầu: "Có một con, nhưng không phải như Lý Hạo Nhiên nói là vây quanh một nửa quận này, mà là ở dưới chân chúng ta."
Bất Hủ Tiên Tử chỉ xuống dưới: "Dưới toàn bộ quận Lạc Phượng, có thi thể phượng hoàng giai đoạn Hợp Thể."
"Nên làm thế nào đây?" Lý Hạo Nhiên hỏi, y không ngờ mình về nhà thăm gia đình, lại thu hút sự chú ý trọng điểm của thái thú, đích thân động thủ.
Quận Lạc Phượng là một quận lớn, thái thú có tu vi cảnh giới Hóa Thần.
"Trực tiếp bắt lấy gã ta?" Tô Y Nhân là người tu vi cao nhất trong đây, tiếng nói của cô được ưu tiên, suy nghĩ của cô rất đơn giản, bắt người có vấn đề là được rồi.
Lục Dương suy nghĩ một hồi, nói: "Không có chứng cứ không tiện trực tiếp ra tay, chúng ta ra ngoài đại diện cho Vấn Đạo Tông, không thể lạm dụng quyền chấp pháp của Vấn Đạo Tông, chúng ta ôm cây đợi thỏ, đợi tối mai thái thú tới ăn trộm đồ, trước tiên cứ dùng quả cầu ghi hình lưu lại, rồi sau đó phiền Tô tiền bối ra tay, bắt cả người lẫn tang vật, khỏi phải chối cãi!"
"Đến lúc đó ông ta muốn nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận!"
"Được." Tô Y Nhân đồng tình.
Lục Dương dặn dò mọi người: "Còn nữa, việc này chỉ cần mấy người chúng ta biết là được rồi, Lý sư đệ, đệ cũng không muốn để phụ mẫu của đệ can thiệp vào việc này đâu nhỉ?"
Lý Hạo Nhiên gật đầu, trong giọng điệu có phần bất đắc dĩ, không biết nghĩ tới chuyện gì: "Theo hiểu biết của đệ về hai người họ, tốt nhất đừng để họ biết việc này."
"Ta cũng giữ bí mật với Nghiên Nghiên." Tô Y Nhân nói.
Lý Hạo Nhiên cảm khái: "May mà có Tô tiền bối ở đây, không thì tối mai thật sự không biết phải làm sao cho phải."
Mạnh Cảnh Chu cười nói: "Sợ gì chứ, chúng ta chẳng phải có Lục Dương sao, hắn dựa vào thực lực Trúc Cơ Trung Kỳ, vượt cấp khiêu chiến cảnh giới Hóa Thần kỳ còn giành thắng lợi, có hắn ở đây, sợ gì thái thú."
Tô Y Nhân vốn định sửa lại cách mà Lý Hạo Nhiên xưng hô với mình, thì bị thông tin mà Mạnh Cảnh Chu tiết lộ làm cho kinh hãi.
Trúc Cơ Trung Kỳ đánh bại cảnh giới Hóa Thần, đây là thiên tài đệ nhất vạn cổ gì vậy.
Mình truyền thụ kinh nghiệm kết đan cho hắn có phải là múa rìu qua mắt thợ rồi không?
"Phắn đi!" Lục Dương tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Cảnh Chu, biết hắn ta đang trả thù việc mình vừa nãy chế giễu hắn ta.
Tô Y Nhân dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, không ngừng truy hỏi tình huống cụ thể của chuyện vượt cấp khiêu chiến, quá trình vượt cấp khiêu chiến quá mất mặt, Lục Dương nhất quyết không nói với Tô Y Nhân, còn dùng ánh mắt cảnh cáo Mạnh Cảnh Chu và Lý Hạo Nhiên, không ai được phép nói chuyện này!
Đến ban ngày, mọi người cứ như thể đêm qua chẳng có gì xảy ra, lúc nên ăn thì ăn cần uống thì uống muốn chơi thì chơi.
Lục Dương tranh thủ đi nghe ngóng xem gần đây có tu sĩ nào mất tích hoặc tử vong hay không, đáp án nhận được là không có ai cả.
Mặt trời trút đi ánh sáng, màn đêm buông xuống, sắc trời càng lúc càng tối.
Một bóng người hòa mình vào màn đêm, lén lút lẻn vào nhà của Lý Hạo Nhiên.
Thái thú đã chuẩn bị vẹn toàn, mặc bộ trang phục dạ hành, đeo mặt nạ, quần áo có tác dụng che giấu khí tức và hành tung, thay đổi giọng nói, biến hóa dao động linh lực, cho dù là bà xã của ông ta cũng không nhận ra.
"Hẳn là không có sơ hở gì đâu nhỉ?" Thái thú lần đầu làm chuyện như thế này, hơi căng thẳng, nhưng vừa nghĩ tới hành động của mình trị giá mười triệu linh thạch, cũng không căng thẳng nữa.
Ông ta phóng thích thần thức, tìm thấy Hoàng Huyết Thạch đặt trên đầu giường của Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu thì đang ngáy 'khò khò', tuyệt nhiên chẳng hề phát giác.
Mạnh Cảnh Chu rất bất đắc dĩ, hắn ta vốn định xem tuồng, nhưng hắn ta không ngủ ở đây lại không hợp lý, chỉ đành giả vờ ngủ, nghe Lục Dương truyền âm tường thuật trực tiếp.
"Tìm thấy rồi!"
Thái thú vừa định tiến vào trong, thì lại thấy có một bóng người khác vượt tường mà vào, chính là gia chủ nhà họ Mạc.
Cách ăn mặc của gia chủ nhà họ Mạc y hệt thái thú, trùm đến kín mít, không ai có thể nhận ra ông ta.
Hai người cùng lúc sững sờ, không ngờ lại gặp đồng nghiệp ở đây, chỗ này được săn đón đến vậy sao?
Không đúng, ta là thái thú, gia chủ, chỉ là tạm thời làm trộm vặt một chuyến mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận