Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 307: Ba vị thư sinh

Quận Thủ Điền, trấn Cổ Hòe, miếu thờ bỏ hoang.
Ký Châu Nam Bộ, mưa to mưa như trút nước, bãi cỏ xanh mơn mởn đã bị nước mưa xối thành một vũng bùn, lấy cây xanh biếc dưới nước mưa cũng phải đứng lặng, bị nước mưa cọ rửa đến mức không còn sức sống.
Bầu trời hoàn toàn u ám, ép tới mức người không thở nổi, giống như bóng đen lúc nào cũng có thể sẽ bao phủ xuống.
Thư sinh thần sắc vội vàng, áo tơi thoa mũ, trong ngực ôm bọc sách vở, như muốn phi nhanh qua bầu trời mưa.
Hắn nhìn thấy miếu thờ bị bỏ hoang cách đó không xa, sáng mắt lên, ôm chặt sách vở trong tay, bước nhanh, vội vàng chạy tới.
Hô hô !.
Thư sinh mệt mỏi thở hồng hộc, đóng chặt cửa sổ, miếu thờ tuy cũ nát, nhưng không đến mức mưa dột, là may mắn trong bất hạnh.
Hắn mở bọc ra, kiểm tra sách vở có phải đã bị mưa làm ướt không, có lẽ là do được bảo vệ tốt, sách vỡ vẫn khô.
Thư sinh thắp đèn, mượn nhờ ngọn đèn mờ tối, nhẹ giọng đọc ra.
Một bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện phía sau thư sinh, khóe miệng bóng hình xinh đẹp mang theo nụ cười câu người, đập một cái phía sau lưng thư sinh.
Thư sinh nhìn thấy bóng hình xinh đẹp xuất hiện, giống như bị mê hồn, không tự chủ được nở nụ cười.
Mưa lớn qua đi, thư sinh thần sắc mỏi mệt rời khỏi miếu thờ bỏ hoang.
Ba bóng người ăn mặc như thư sinh đi qua vũng bùn, chậm rãi đi từng bước, có chút chật vật.
- Sao đường này lại khó đi như vậy?
Một thư sinh trong đó phàn nàn.
Một bóng người khác liếc mắt:
- Chịu đựng một chút, đừng được voi đòi tiên, điều kiện này tốt hơn nhiều so với ở rừng rậm rồi.
- Cũng đúng.
Bóng người thứ ba giải thích nói:
- Nghe nói hôm qua xuất hiện cơn mưa to nhất trong vòng mười năm đổ lại đây, bao trọn trấn Cổ Hòe, nước sông đều tràn ra bờ sông, nghe nói ban đêm hôm nay còn đổ mưa.
- Sách, cảm giác đây không phải là dấu hiệu tốt.
Lục Dương chỉ vào miếu thờ cười nói:
- Vậy thì vừa hay, phía trước có một gian miếu, mặc dù bị phá, nhưng tượng Phật hẳn vẫn còn, thừa dịp qua đêm ngươi có thể đi bái một cái.
- Một lần nữa sắp xếp lại kế hoạch, căn cứ theo tình báo, tính cảnh giác của đối phương rất cao, sẽ không dễ dàng xuất hiện, hơn nữa đối phương là quỷ hồn, độn pháp cao minh, không dễ bị bắt lại.
- Thực lực của nữ quỷ hẳn là ở Trúc Cơ kỳ, cụ thể cảnh giới là gì thì không rõ.
- Như nữ quỷ hiện thân, nhất định phải chờ đến khi chắc chắn đối phương không chạy trốn mới động thủ bắt nàng!
- Thân phận chúng ta bây giờ là thư sinh tiến đến Đế Thành để kiếm chút công danh, ở chỗ này tá túc một đêm, nhờ vậy mới có cơ hội dẫn dụ nữ quỷ xuất hiện!
- Cho tới bây giờ vẫn chưa thu được tin tức nữ quỷ giết người, lúc bắt nữ quỷ không cần giết chết.
- Trước kia đi ra bên ngoài không có kinh nghiệm, từ khi ta thấy sư phụ bị giam vào đại lao liền biết tầm quan trọng của việc giả danh khi ở bên ngoài, như vậy khi mất mặt sẽ không ném trên người Vấn Đạo tông. Lần nữa kiểm tra tên của mỗi người, ta gọi là Lục Nhất Dương.
- Ta gọi Long Cảnh Chu.
- Ta gọi Lý Hạo.
Ba người bàn bạc một phen, cảm thấy kế hoạch không có vấn đề gì, mới thu liễm khí tức đến cực hạn, ngụy trang thành phàm nhân, đi vào miếu thờ.
- Trong miếu rất sạch sẽ.
Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc, hắn còn tưởng nơi này sẽ là tro bụi đầy đất, nhện kết lưới ở khắp ngõ ngách.
Tình huống bên trong miếu thờ hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, trong miếu sạch sẽ giống như có người thường xuyên quét dọn.
Thứ duy nhất khiến người ta tiếc nuối chính là tượng Phật ở chính giữa thiếu mất nửa người trên, không có cách nào thăm viếng.
Lý Hạo Nhiên tìm được củi khô ráo đằn sau tượng Phật, hẳn là do người lần trước tá túc ở đây để lại.
Hắn chất que củi thành một đống, tìm thêm một chút cỏ khô, móc ra đá đánh lửa từ trong bọc, lấy cỏ khô làm dẫn, nhóm lửa củi đống.
Lý Hạo Nhiên giơ hai tay ra hơ lửa, lộ ra khuôn mặt cực kỳ thoải mái:
- Hô ! sống lại rồi.
Lục Dương móc ra mấy cái bánh bao từ trong bọc, dùng que gỗ đâm qua giữa, gác ở trên lửa nướng.
Đợi vỏ ngoài bánh bao cháy sém, Lục Dương đẩy ra một cái bánh bao trong đó, mùi thơm hòa với nhiệt khí, đập vào mặt.
Mạnh Cảnh Chu đi một vòng trong miếu đổ nát, trở về chính đường:
- Ngoại trừ chính đường, còn có hai gian phòng, chờ lát nữa đi ngủ mỗi người một phòng.
- Được.
Ba người vây quanh ở bên cạnh đống lửa, vừa ăn bánh bao, vừa cảm thán con đường phía trước không dễ đi.
Trong lòng Lục Dương tràn đầy lo lắng, ăn bánh bao trong tay cũng không còn cảm thấy ngon miệng nữa:
- Cũng không biết lần này tiến về Đế Thành, có thuận buồm xuôi gió hay không, nghe nói tu sĩ bên trong Đế Thành ở khắp nơi, phàm nhân chúng ta muốn tới nơi đó tạo ra chút sóng gió đã khó càng thêm khó.
Mạnh Cảnh Chu khoát tay:
- Số lượng tu sĩ Đế Thành không khoa trương như ngươi nghĩ đâu, trong hai mươi người có một tu sĩ đã rất không tệ rồi, muốn trở thành tu sĩ khó khăn cỡ nào, chỉ mỗi cánh cửa linh căn thôi cũng đã rơi hết chín thành chín người rồi.
Trong hai mươi người có một tu sĩ, cái tỷ lệ này đã cực kỳ dọa người rồi, bất kỳ một thành trì nào ở Trung Ương đại lục đều không có cách nào đạt đến tỉ lệ này.
- Chúng ta mặc dù không có linh căn, nhưng có học thức mang theo trên người, các loại văn chương hạ bút thành văn, đối với tình hình chính trị đương thời cũng có cách hiểu khác so với người thường, ngày mai rời khỏi quận Thủ Điền, vào kinh dự thi, tranh thủ công danh, lấy được thánh thượng thưởng thức, giành một quan nửa chức, cũng không phải là chuyện không thể nào.
Quan viên của Đại Hạ vương triều cũng không phải chỉ toàn là tu sĩ, cũng có một phần là phàm nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận