Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 971: Bất Ngữ đạo nhân về tông (2)

- Nhất kiếm hóa vạn kiếm!
Trường kiếm thoáng qua, hóa thành ngàn vạn chuôi, chiều dài, kiểu dáng, hoa văn thậm chí tư thế mỗi một chuôi đều giống như đúc lúc đầu, cho dù dùng thần thức dò xét, đều không thể phân biệt ra đến tột cùng một thanh thế nào mới là trường kiếm ban đầu.
Bất Ngữ đạo nhân liền giấu ở bên trong trường kiếm.
- Mở pháp nhãn!
- Thiên Nhãn, lộ ra!
- Mọi loại nhân quả, đều ở trong mâm!
- Chiếu Yêu kính!
- Thấy rõ!
Các đạo nhân mã hiển lộ đủ loại thần thông, thề phải bắt được Bất Ngữ đạo nhân.
Chỉ tiếc Bất Ngữ đạo nhân há lại dễ bắt lấy như vậy, phương thức hắn dùng chiêu này đào mệnh chính là dùng Kiếm đạo làm căn cơ, sau thêm chí bảo ‘Trộm tổ’, lại thêm cảm ngộ của mình, mới có thành tựu ngày hôm nay, không có Độ Kiếp kỳ, rất khó tóm lấy hắn.
- Sư phụ lão nhân gia ông ta thật đúng là được hoan nghênh.
Lục Dương đứng ở cổng sơn môn cảm thán, Tam sư tỷ Cam Điềm đứng ở bên cạnh, nhìn kiếm bay đầy trời hoa cả mắt, ngay cả Bất Hủ tiên tử cũng than thở Bất Ngữ đạo nhân có tài.
Đệ tử Vấn Đạo tông cùng các đại tông môn đều tụ tập ở đây, đầu thì theo phi kiếm bầy trên dưới mà lắc lư trái phải.
Trưởng bối của mình truy đuổi Bất Ngữ đạo nhân, đừng quản đuổi kịp hay không, bọn hắn đều khó có khả năng ở lại Vấn Đạo tông, mấy người Lan Đình cũng không thể tiếp tục đánh, tiếp tục đánh thì sẽ tìm không thấy sư phụ.
Trong chiến đấu của bốn tổ, chỉ có Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu tổ này quyết ra thắng bại, vẫn là đấu tranh nội bộ.
Thừa dịp công phu quan chiến, Mạnh Cảnh Chu chỉ cái đầu sáng loáng ánh sáng của mình:
- Lão Lục, sử dụng Trường Sinh công của ngươi.
Lục Dương vận chuyển Trường Sinh công, bàn tay lớn đặt lên trên đầu Mạnh Cảnh Chu, tóc như kỳ tích dài ra, thật có thể nói là là Tiên Nhân kết tóc nhận trường sinh.
Phi kiếm càng bay càng xa, mấy người Khâu Tấn An cũng bay theo đến chỗ rất xa, bây giờ chỉ có thể nhìn rõ mấy điểm nhỏ íu.
- Vậy liền xin từ biệt.
Đám người Bạch Minh vội vàng cáo biệt, truy tìm thân ảnh các sư phụ.
Đệ tử Vấn Đạo tông đứng ở cửa ra vào đợi ước chừng một khắc đồng hồ, Bất Ngữ đạo nhân bẩn thỉu giẫm lên phi kiếm, bay trở về tông môn. Không biết một thân tàn tạ này là sau khi bị bắt lại, bị nhấn trên mặt đất đánh lưu lại, hay là chạy thoát từ bên trong công kích đầy trời lưu lại.
Tóm lại miễn cưỡng xem như bình an trở về.
- Ha ha ha, mọi người không cần hoan nghênh ta như thế, tất cả giải tán đi.
Bất Ngữ đạo nhân khoát khoát tay, giống như nghèo túng không phải hắn.
Bất Ngữ đạo nhân đến cùng là Tông chủ, quyền uy vẫn còn, bảo mọi người tán đi thì mọi người đều tán đi, tuyệt đối không chào đón.
- Cam Điềm tấn thăng làm Hợp Thể chân quân, không tệ không tệ, xem ra chuyến đi đến Yêu Vực rất có thu hoạch.
Bất Ngữ đạo nhân cảm thấy rất ngoài ý muốn về tốc độ tu luyện của Cam Điềm, dựa theo dự tính của hắn, Cam Điềm còn phải cần hai ba năm mới tấn thăng đến Hợp Thể kỳ.
Điều này nói rõ chuyến đi đến Yêu Vực có thu hoạch ngoài ý muốn.
- Tiểu Lục đều đã Nguyên Anh trung kỳ, còn có Tiểu Mạnh cũng thế.
Bất Ngữ đạo nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thật không hổ là hạt giống đại thế, tốc độ tu luyện lúc trước của hắn đã rất nhanh, không nghĩ đến tốc độ tu luyện của người trẻ tuổi bây giờ còn nhanh hơn hắn.
- Đúng rồi, Phượng tộc cổ tổ có phải đã tới tông môn chúng ta hay không?
Bất Ngữ đạo nhân hỏi, hỏi để thân thể Lục Dương cứng đờ.
- Sư phụ ngươi vì cái gì hỏi như vậy?
- Hồi trước Phượng tộc cổ tổ cầm lấy Long Phượng Biến tìm tới ta, còn đánh ta một trận, mà rõ ràng ta cũng không có lưu tên ở phía trên, xem chừng là có người nói cho Phượng tộc cổ tổ.
Lục Dương ngượng cười nói:
- Phượng tộc cổ tổ mánh khoé thông thiên, nói không chừng biết pháp môn nhân quả, tự mình tính ra.
- Là như thế này sao? Ta còn nghe nói Phượng tộc cổ tổ tự xưng là người Thiên Đình giáo chúng ta, chuyện này là sao nữa?
Đang lúc Lục Dương xoắn xuýt muốn làm sao nói rõ lí do vấn đề này cho sư phụ, chỉ thấy Mạnh Cảnh Chu xung phong nhận việc nói:
- Nói đơn giản, là lão Lục tỉnh lại Phượng tộc cổ tổ đang ngủ say, Phượng tộc cổ tổ nhận Lục Dương làm sư huynh.
Rõ ràng, nói rõ lí do quá đơn giản vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Bất Ngữ đạo nhân.
Bất Ngữ đạo nhân tạm thời nhảy qua chuyện khó có thể lý giải được, sốt ruột hỏi:
- Hãn Hải tổ sư đâu, ngài ấy thật còn sống sao?
- Không chỉ Hãn Hải tổ sư còn sống, còn có một vị tổ sư cũng còn sống.
- Là ai?
Bất Ngữ đạo nhân suy nghĩ một lượt các tổ sư, cũng không nghĩ tới có tổ sư còn sống.
- Tiên Thiên đạo nhân, lúc ta và Lão Mạnh trùng hợp ra cửa thi hành nhiệm vụ, đụng phải Tiên Thiên đạo nhân tán công trùng tu, liền mang ngài ấy về.
Bất Ngữ đạo nhân trầm mặc một lát:
- Còn có chuyện gì là ta không biết?
Lục Dương giương lên đầu ngón tay tính toán, suy nghĩ một chút nói:
- Những chuyện khác cũng không có gì, đơn giản là ta cùng Lão Mạnh ra cửa đụng phải Hư Không Chí Tôn cùng Mộng Yểm Chí Tôn, mắt thấy đánh không lại, xin mời Đại sư tỷ hỗ trợ.
- Lại có là Vạn Pháp đạo quân dẫn đầu Đại Ngu liên minh để mắt tới tiên kiếm trong tay của ta, mong muốn chui vào tông môn cướp bóc, bị tận diệt.
- Ta nghĩ phần lớn tu sĩ Đại Ngu đều đang ở trong Tù Phong chúng ta, bên ngoài không còn mấy tu sĩ Đại Ngu nữa.
Bất Ngữ đạo nhân yên lặng càng lâu, hắn biết chuyện Hư Không Chí Tôn, Vạn Pháp đạo quân, nhưng hắn không biết những chuyện này đều có quan hệ đến Lục Dương.
Mình sống hai ngàn năm, làm ra chuyện cũng không sánh bằng một năm thu hoạch của tiểu đồ đệ.
- Tiểu Lục, ngươi có cân nhắc hiện tại kế nhiệm chức vị Tông chủ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận