Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 549: Điểm cống hiến của ta có thể đổi được bao nhiêu ngày làm tông chủ?

Được Bất Hủ Tiên tử công nhận, chứng tỏ quyển pháp thuật này là hàng thật giá thật, là bảo bối khó kiếm.
Lục Dương thuận lợi mượn được Trường sinh công , quay về Thiên Môn phong tu luyện, hắn đến nơi thường ngày tu luyện, lật xem Trường sinh công, đọc từng chữ từng câu, đọc rất chăm chú.
- Trường giả, miên miên bất tuyệt, sinh giả, sinh sinh bất tức... ….
Trường sinh công mở đầu đã nói rõ ý nghĩa của hai chữ trường sinh, còn cảnh cáo người học, pháp thuật này rơi vào tay tu sĩ có mưu đồ bất chính, dễ gây họa, dẫn lửa đốt thân.
Lục Dương nghĩ thầm, mình hành sự ngay thẳng, không thể coi là tu sĩ có mưu đồ bất chính, thế là yên tâm học tập.
Lục Dương hít vào hai hơi, thở ra hai hơi trọc khí, tâm trạng thư thái, rất nhanh đã nhập định, toàn tâm toàn ý học tập pháp thuật này.
Có lẽ Lục Dương thật sự có thiên phú về mặt học pháp thuật, hoặc là pháp thuật này rất dễ học, Lục Dương vừa học vừa xem, thế mà rất nhanh đã nhập môn.
- Dễ tu luyện thế sao?
Lục Dương kinh ngạc, xem ra mình quả nhiên có duyên với trường sinh.
- Nhưng thứ này làm sao chứng minh mình đã học được?
Lục Dương phiền não, không thể đợi đến lúc tuổi thọ lý thuyết của mình, xem lúc đó mình có sắp chết hay không.
Chi phí chứng minh này quả thực là quá lớn.
- Thôi, thử vận hành xem sao, biết đâu lại có cảm nhận khác.
Lục Dương nghĩ là làm, thầm vận hành Trường sinh công, rất nhanh hắn cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Ở nơi Lục Dương không nhìn thấy, tóc mọc nhanh như gió.
Lục Dương vô thức sờ lên đầu, kinh hô một tiếng:
- Sao tóc mình lại dài thế này!
Tại sao Trường sinh công lại ảnh hưởng đến tóc.
- Tóc trong Phật môn vốn được gọi là ba nghìn sợi phiền não, chẳng lẽ người biên soạn pháp thuật muốn nói với ta rằng, trường sinh cô tịch, chung quy là phiền não, cô đơn sẽ đi cùng người trường sinh cả đời, trường sinh là lời nguyền, cho nên đừng trường sinh?
Lục Dương suy nghĩ thấu đáo, đổi vị trí suy nghĩ, suy đoán ý tứ của người biên soạn pháp thuật, đại ngộ.
Bất Hủ Tiên tử ở bên cạnh không nhịn được nhắc nhở:
- Hay là ngươi xem thử mặt sau của trang cuối cùng của quyển sách này?
- Ý là gì, mặt sau còn chữ sao?
Lục Dương theo lời Bất Hủ Tiên tử, lật đến trang cuối cùng mặt sau.
Chỉ thấy trang cuối cùng mặt sau viết: Pháp thuật này trường sinh mọc tóc, chuyên trị rụng tóc hói đầu, tuyệt đối không được sử dụng với Phật môn, dễ gây họa.
Lục Dương im lặng.
- Trường sinh mọc tóc thì ngươi cứ viết ‘trường sinh mọc tóc’, ngươi viết ‘trường sinh’ là có ý gì.
Tóm tắt có phải kiểu tóm tắt của ngươi không.
Đây là pháp thuật ai viết.
Lục Dương tức giận đóng sách lại, nhìn thấy tên tác giả trên bìa sách: Thang Thánh Nhất.
Thang Thánh Nhất, sư phụ của Vấn Đạo Tông Cửu Tử, sư tổ của Lục Dương, hiện đã nghỉ hưu.
Lục Dương bình tĩnh lại, cơn giận tiêu tan hơn phân nửa:
- Sư tổ ngươi đặt tên như thế à.. … Khoan đã, tiên tử ngươi biết pháp thuật này sao?
- Biết chứ, lúc ngươi xem sách ở Tàng kinh các ta cũng đang xem sách, dùng tiên thức xem, đã xem qua quyển sách này.
- Vậy mà ngươi còn nói quyển pháp thuật này hợp với ta, còn nói sau này ta sẽ dùng được?
- Trường sinh công chẳng phải rất hợp với La Hán quyền của ngươi sao?
Lục Dương trầm mặc.
Tiên tử ngươi lúc này mới thông minh.
Được rồi, Hạ Đế lão gia ngài tự cầu phúc đi, ta đã hết sức rồi.
Đúng lúc Lục Dương chuẩn bị cãi nhau với Bất Hủ Tiên tử, thì thấy Đại sư tỷ từ chỗ các trưởng lão trở về, quay về Thiên Môn phong.
Đại sư tỷ hơi nghi hoặc nhìn Lục Dương, lúc đi tóc Lục Dương không dài thế này mà?
Nhìn thấy Trường sinh công trong tay Lục Dương, Đại sư tỷ đã hiểu.
- Đại sư tỷ, tìm được cách kéo dài tuổi thọ chưa?
Đại sư tỷ lắc đầu:
- Chỉ có manh mối về Thiên địa linh căn do tiên tử cung cấp là khả thi, biện pháp của các trưởng lão có hơi...
Đại sư tỷ không nói, dựa theo ấn tượng rập khuôn đối với các trưởng lão, Lục Dương có thể hình dung ra biện pháp của các trưởng lão.
Biết đâu còn có thể đưa ra biện pháp ‘Luyện hóa Hạ Đế thành xác sống, giả vờ còn sống’ nữa.
- Vân nha đầu, ngươi còn nhớ lúc trước ta bắt được ba hồn phách Độ Kiếp kỳ không!
Bất Hủ Tiên tử nhìn thấy Đại sư tỷ, như nhớ ra điều gì, từ trong cơ thể Lục Dương chui ra.
- Tất nhiên, hồn phách mà tiên tử tiền bối bắt được rất hữu dụng.
- Vậy có nên đổi điểm cống hiến cho ta không?
- Nên.
- Vậy điểm đổi của ta có thể đổi được bao nhiêu ngày làm tông chủ?
Bất Hủ Tiên tử không hề che giấu suy nghĩ trong lòng.
Lục Dương kinh ngạc nhìn Bất Hủ Tiên tử, bây giờ đổi một ngón tay vàng khác còn kịp không?
Đại sư tỷ tính toán một lúc sau: - Khoảng hai tháng làm tông chủ.
- Nhiều thế sao?
Bất Hủ Tiên tử vui mừng khôn xiết, lần trước chỉ làm tông chủ ba ngày, còn chưa thỏa mãn, lần này có thể làm hai tháng, chắc chắn sẽ thỏa mãn.
- Vậy ta muốn làm tông chủ hai tháng!
Bất Hủ Tiên tử sợ Đại sư tỷ đổi ý.
Lục Dương vội vàng ngăn cản:
- Đại sư tỷ không được đâu, tiên tử vẫn luôn dùng thân thể của ta ở bên ngoài, lần trước làm tông chủ thay ba ngày, còn có thể đổ lý do là ta tìm được sư phụ mất tích mười năm, lập được đại công, lần này thì sao, không thể nói là ta tìm được sư phụ mất tích mười năm hai mươi lần chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận