Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 52: Chửi ai là người tốt hả?

Trong tửu quán nhỏ, một vị tửu khách đang ba hoa khoác lác, thu hút sự chú ý của không ít người.
"Có nghe thấy chưa, trong quận chúng ta đã xuất hiện một hiệp khách chánh đạo, tên là Tần Nguyên Hạo, hành động của y khiến ngay cả những người thuộc Ngũ Đại Tiên Môn cũng khâm phục không thôi!" Lục Dương nhướng khóe mắt, khóe miệng nhếch lên, trông hết sức hào hứng, như là có được tin đồn thú vị gì đó, cần phải kể cho mọi người nghe.
"Thật hay giả vậy, sao ta chưa từng nghe về một người như vậy trong quận Diên Giang chúng ta?"
"Cái tên này ta có chút ấn tượng, dường như chẳng phải là người tốt gì."
"Các người đừng làm ầm lên nữa, mau để cho vị tiểu huynh đệ này kể xem, Tần Nguyên Hạo như thế nào?"
Lục Dương dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Hiệp khách tên là Tần Nguyên Hạo này có tu vi không thấp, có tu vi Trúc Cơ, tính tình trượng nghĩa, kết giao rộng rãi, những người quen biết y đều bằng lòng gọi y một tiếng đại ca."
Nghe nói Tần Nguyên Hạo thậm chí có tu vi Trúc Cơ, mắt của những người tửu khách đều sáng rực cả lên, đây đúng thật là một câu chuyện mới lạ.
Những câu chuyện đồn đại trong giang hồ mà trước kia họ thường kể, cao thủ võ lâm hạng nhất thế này thế nọ, có trải nghiệm chấn động lòng người đến nhường nào, rất lợi hại trong lời kể, người nghe cũng thấy rất xúc động, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại thì thực lực của cao thủ võ lâm hạng nhất cũng không cao lắm.
Mọi người đều công nhận rằng cao thủ hạng nhất trong võ lâm chỉ tương ứng với giai đoạn Luyện Khí từ tầng tám đến tầng chín, đây là cực hạn của cao thủ võ lâm.
Giờ đây có tin đồn về chuyện của một cao thủ Trúc Cơ, tất nhiên phải lắng tai nghe kỹ, sau này cũng có thể coi như vốn liếng để bốc phét.
"Vào một ngày như nọ, Tần Nguyên Hạo và một người bạn tri kỷ đi tham gia buổi đấu giá, người bạn tri kỷ nhìn trúng một món bảo vật, mượn Tần Nguyên Hạo tận vài ngàn viên linh thạch hạ phẩm, Tần Nguyên Hạo cười ha hả rồi nói: ‘Với tình bằng hữu của chúng ta, nói chuyện tiền bạc thì dung tục rồi, tám ngàn viên linh thạch hạ phẩm này cho huynh, không cần trả lại.’ Người bạn thân rất đỗi cảm động."
"Tám ngàn viên linh thạch hạ phẩm?!" Một người qua đường tên là Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc thốt lên, "Linh thạch là tiền tệ vững chắc trong giới tu tiên, tám ngàn viên linh thạch hạ phẩm đủ để mua một căn nhà lớn ở khu trung tâm quận và một thị nữ tuyệt sắc hầu hạ bản thân suốt đời!"
Có lời giải thích của Mạnh Cảnh Chu, những tửu khách mới hiểu tám ngàn viên linh thạch hạ phẩm có khái niệm gì.
Người tên Tần Nguyên Hạo này quả là hào phóng, tám ngàn viên linh thạch nói cho liền cho!
"Sau khi người bạn thân mua được món bảo vật đó, thì bị một người tu sĩ Ma Đạo cũng tham gia đấu giá chú ý, trong tình huống kẻ có mưu đồ tính kế người không phòng bị, tu sĩ ma đạo đã tập kích thành công người bạn thân và Tần Nguyên Hạo, người bạn thân không chịu từ bỏ bảo vật, là người chống trả quyết liệt nhất, bị tu sĩ ma đạo giết chết để cướp bảo vật, Tần Nguyên Hạo muốn truy kích, đáng tiếc tu sĩ Ma Đạo đã trốn mất dạng."
Lục Dương nói đến đây, thoáng chỉ vào cổ họng, những người tửu khách thấy vậy nào không hiểu ý của hắn, đều nhao nhao mời hắn uống rượu.
Lục Dương lấy cốc rượu trắng, uống một ngụm, làm dịu cổ họng, rồi tiếp tục kể.
"Trước khi người bạn thân qua đời, hắn ta đã phó thác thê tử và con gái của mình cho Tần Nguyên Hạo, Tần Nguyên Hạo nước mắt rưng rưng nói rằng y nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con cô ấy một cách tốt nhất."
"Hai người mẹ con này cũng là hai người tuyệt sắc hiếm thấy trong nhân gian, người thê tử có bí quyết gìn giữ thanh xuân, phong thái yểu điệu, cô con gái hoạt bát đáng yêu, duyên dáng dí dỏm, khi đối mặt với hai mẹ con đẹp tuyệt trần như vậy, Tần Nguyên Hạo không chút động lòng."
"Hai mẹ con không còn chỗ dựa, cảm thấy Tần Nguyên Hạo là người có thể giao phó cả đời, liền dùng nhan sắc cám dỗ, Tần Nguyên Hạo thẳng thắn nói rằng thứ mình tu luyện là Đồng Tử Công, không thể phá đi thân trong sạch."
"Tần Nguyên Hạo hết lòng tuân thủ hẹn ước, chăm sóc hai mẹ con mà không mất đi lễ nghĩa, cuối cùng tìm được một người hiền, giao phó hai mẹ con cho hắn ta."
"Trên thế gian này không ngờ lại có hiệp khách trượng nghĩa như vậy, có tiền nhưng không coi trọng vật chất, thấy người đẹp mà không động lòng!" Lời cảm thán của Mạnh Cảnh Chu thu hút sự đồng tình của những người xung quanh.
"Tần Nguyên Hạo đúng thật là một người tốt."
"Tiếc là ta không quen biết Tần Nguyên Hạo, nếu không dù gì đi chăng nữa cũng phải mượn chút linh thạch!"
"Ai nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tần Nguyên Hạo chẳng phải đã vượt qua rồi sao?"
Man Cốt ở bên góc quán nhìn Lục Dương diễn vở tấu nói với Mạnh Cảnh Chu đóng vai phụ họa, cảm thấy họ rất lợi hại, không cần kịch bản, mở miệng ra là đã sáng tác được một đoạn truyện.
Khi nào y mới có thể có tài hoa như vậy.
Những người tửu khách thích khoe khoang, khoe những điều người khác không biết.
Khi nghe Lục Dương kể câu chuyện, họ đã uống không ít rượu, không nhớ rõ một số chi tiết, họ phát hiện ra điều này khi ba hoa sau chầu rượu.
Câu chuyện chỉ kể được một nửa, dù gì cũng không thể nói rằng đoạn sau quên rồi, họ không thể buông bỏ được sĩ diện của mình, vì vậy họ bèn tiếp tục thêu dệt theo sự tưởng tượng của mình.
Chi tiết mà mỗi người quên không giống nhau, nội dung bịa ra cũng khác nhau, bèn dẫn đến có đủ kiểu tin đồn về Tần Nguyên Hạo.
"Các ngươi đã nghe về đại thiện nhân tên là Tần Nguyên Hạo chưa?"
"Có phải chính là người đã âm thầm phát hiện một mỏ linh thạch, một bước nhảy vọt lên thành tu sĩ giàu nhất địa phương, Tần Nguyên Hạo, người mà mượn tiền không cần trả?"
"Hình như vậy, nhưng tin tức mà ta nghe được là Tần Nguyên Hạo chẳng ưa nữ sắc, lại thích nam giới?"
"Đúng đúng đúng, ta nghe nói Tần Nguyên Hạo tu luyện Đồng Tử Công, thích nhất là những tiểu đồng tử!"
"Thật hay giả vậy, Đồng Tử Công là tu luyện như vậy à, không phải nói tu luyện Đồng Tử Công nhất thiết phải ăn đồng tử kê hay sao?"
"Các ngươi nói sai hết rồi, ta nghe nói Tần Nguyên Hạo tình cờ có được tiên khí trong truyền thuyết gọi là Sổ Công Đức, nhỏ máu nhận chủ, trở thành chủ nhân chân chính của Sổ Công Đức, y càng làm nhiều việc tốt, thì công đức càng nhiều, công đức có thể đổi lấy phần thưởng, linh bảo, tiên khí và tu vi đều có thể đổi được!"
"Ta còn nghe nói số kiếp của y định sẵn là chủ nhân của Cửu U, chưởng quản sinh tử và công đức, đừng thấy thực lực hiện tại không cao, bây giờ, y đang tích lũy sức mạnh mà lặng lẽ trưởng thành, một khi có cơ hội, bèn sẽ như rồng bay giữa chín tầng mây, thành vị tiên nhân, làm người tổ sư!"
"Y mang trọng trách mà nhẫn nhục gia nhập Ma Giáo, cũng là vì muốn trà trộn vào hàng ngũ cao cấp, san bằng Ma Giáo, coi Ma Giáo như công đức của mình!"
"Xem Ma Giáo như vật trong túi, khí phách thật uy mãnh!"
Hội nghị định kỳ của Ma Giáo phân đà Diên Giang.
Các ma đầu kính cẩn mà xếp thành hai hàng, đà chủ ngồi trên chiếc ghế được chạm khắc từ cả một khối mã não màu đỏ thẫm, tay vịn của ghế được khắc thành đầu rồng và đầu hổ, tượng trưng cho uy quyền của đà chủ.
Chiếc ghế này là quà biếu mà Tần Nguyên Hạo dâng tặng.
Tâm trạng của Tần Nguyên Hạo rất tồi tệ, trán sạm đen, khóe miệng thỉnh thoảng co giật, lộ ra hàm răng giống như con thú hoang.
Những người đồng sự thấy gã ta như vậy cũng không bận tâm, tu vi và địa vị của mọi người chả chênh nhau bao nhiêu, cho dù gã ta có nổi giận thì cũng không thể trút lên người họ.
Người trong Ma Giáo chính là như vậy, chuyện sống chết của đối phương liên quan gì đến ta, dù gì người gặp chuyện xúi quẩy lại chẳng phải là ta.
Cũng đừng trách tâm trạng của Tần Nguyên Hạo không tốt, trước khi cuộc họp bắt đầu, gã ta đã bị người ta hỏi:
"Có thể mượn chút linh thạch không, khỏi trả có được không, dẫu sao ngươi cũng có một mỏ linh thạch."
"Ngươi có quen cặp chị em hay cặp mẹ con nào không? Giới thiệu cho ta một cặp."
"Xin lỗi, trước đây ta không nên dẫn ngươi đến kĩ viện nghe hát, ngươi đi đến nơi như vậy hẳn là đau khổ lắm, đúng không?"
"Tần đại ca, đệ sau này bèn theo huynh kiếm cơm, Sổ Công Đức gì đó không quan trọng, chủ yếu là đệ ngưỡng mộ con người của huynh."
"Trọng nghĩa khinh tài, không gần nữ sắc, Tần Nguyên Hạo, ngươi đúng thật là làm mất mặt mũi của Ma Giáo, phải chăng ngươi là nội ứng do chánh đạo phái đến?"
Tần Nguyên Hạo thầm siết chặt tay thành nắm đấm, ắt phải băm vụn người đặt điều phỉ báng gã ta, đúc cho chó ăn!
Gã ta đường đường là một kẻ xấu, sao lại biến thành người tốt rồi!
Chửi ai là người tốt hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận