Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 273: Xử lý cái đuôi

Màn đêm buông xuống, sau khi Mục Thiên Thảo bị Lục Dương đào đi, bọn tu sĩ cảnh giới Kim Đan mất đi sự khống chế, im lìm nằm trên nền đất quanh đầm lầy.
Thỉnh thoảng có người lạc bước vào đây, thấy cảnh tượng phơi thây ngoài chốn hoang vu, cũng sẽ sợ rằng nơi này có điều quái lạ, quay đầu chạy mất.
Một bóng người màu xám nhẹ nhàng đáp xuống, thấy cảnh tượng tan hoang này, nhặt lên phần rể cây chẳng có công dụng gì của Mục Thiên Thảo, mày nhíu lại.
"Là do ai làm!"
Lửa giận bùng lên trong lòng gã ta, sự chuẩn bị bao năm bị hủy hoại trong chốc lát, chuyện này nhất định phải làm cho ra lẽ.
Gã ta ở tận Yêu Vực xa xôi, bỗng nhiên không cảm nhận được động tĩnh của Mục Thiên Thảo, liền tức tốc chạy tới.
Đáng tiếc là đã quá muộn, Mục Thiên Thảo đã bị người ta hái đi mất.
"Truy Nguyên!"
Gã ta kết ấn bằng hai tay, phức tạp mà cổ xưa, tốc độ nhanh đến mức tạo ra ảo ảnh.
Đây là một chiêu đại thần thông mà gã ta nắm giữ, có thể đảo ngược thời gian, nhìn lại những chuyện đã qua.
Một màn sáng xuất hiện trước mặt gã ta, trong màn sáng, một tu sĩ giai đoạn Kim Đan nhổ bật rể Mục Thiên Thảo, đây là thời điểm tối đa mà gã ta có thể đảo ngược.
"To gan thật, chỉ là một tên hậu bối cảnh giới Kim Đan cỏn con, mà cũng dám phá hỏng chuyện tốt của bổn tôn!"
"Khuôn mặt này, ta đã nhớ rõ mặt ngươi rồi!"
Bóng người màu xám nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Lục Dương, dù lên trời xuống đất, cũng nhất định phải tìm ra tung tích của Lục Dương, đoạt lại Mục Thiên Thảo, phanh thây Lục Dương thành vạn mảnh!
"Ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhớ rõ ta để làm gì?" Một giọng nói đầy biếng nhác vang lên bên cạnh.
"Ai!" Bóng người màu xám giật mình, chuyện Mục Thiên Thảo biến mất làm rối loạn tâm trí của gã ta, trong lúc nóng vội, gã ta thế mà lại không phát hiện ra bên cạnh có người.
"Là ngươi, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!" Bóng người màu xám nhìn thấy diện mạo của Lục Dương, ánh mắt trở nên sắc bén, phá hỏng chuyện tốt của gã ta, nhổ mất Mục Thiên Thảo, còn dám lộ diện, thật sự cho rằng gã ta không biết nổi nóng, được nặn ra từ đất sét chắc?
Không đúng, hắn chỉ là một tên cảnh giới Kim Đan, dù bản thân có nóng vội thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể nào không phát hiện ra có tu sĩ giai đoạn Kim Đan ẩn núp bên cạnh.
Đây là cái bẫy!
Gã ta thình lình lao vút lên không trung, định tháo chạy, thì thấy một tấm lưới lớn từ trên trời giáng xuống, chùm lấy bóng người màu xám.
"Âm thầm nuôi cấy Mục Thiên Thảo, tàn hại sinh linh, hoặc là hành quyết tại chỗ, hoặc là ngoan ngoãn theo ta trở về chịu sự xét xử!" Tăng đốc trấn chậm rãi xuất hiện từ một không gian khác, đứng bên cạnh Lục Dương, trong mắt đầy sự phẫn nộ.
Mười vị tu sĩ cảnh giới Luyện Hư khống chế Thiên La Võng, bóng người màu xám dùng đủ thủ đoạn cũng không tài nào vùng thoát khỏi sự bao phủ của Thiên La Võng.
Tăng đốc trấn khẽ nheo mắt lại, thủ đoạn mà bóng người màu xám sử dụng khá cổ xưa, không phải những chiêu mà cảnh giới Hợp Thể thời nay dùng.
"Xem ra là một tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ cổ đại, âm thầm nuôi cấy Mục Thiên Thảo, luyện đan nâng cao cảnh giới."
Tu vi của các tu sĩ giai đoạn Luyện Hư có sự dao động rất lớn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc họ hoàn toàn không thể ra tay.
Tu vi của mười vị tu sĩ cảnh giới Luyện Hư này cũng đang thay đổi, nhưng họ có thể đảm bảo rằng luôn có hai người sở hữu tu vi giai đoạn Hợp Thể.
Cộng thêm Tăng đốc trấn nán lại mặt đất, đã là ba vị tu sĩ cảnh giới Hợp Thể, đủ để khởi động Thiên La Võng.
Thiên La Võng là một bảo vật trong kho tàng của vương triều Đại Hạ, được xem như một lá bài tẩy mà đặt ở Trấn Yêu Quan, dùng để phòng ngừa Yêu Tộc xâm lược.
Chỉ cần không phải là dạng cảnh giới Hợp Thể như mấy trưởng lão của Vấn Đạo Tông, Thiên La Võng đều có thể trấn áp.
Bóng người màu xám hiển nhiên không có trình độ của trưởng lão Vấn Đạo Tông, nếu không thì cũng sẽ chẳng cần nuôi cấy Mục Thiên Thảo.
"Mang đi!" Tăng đốc trấn ra lệnh một tiếng, mười vị tu sĩ cảnh giới Luyện Hư lôi bóng người màu xám về Trấn Yêu Quan.
"Ngươi làm sao biết được có kẻ đứng sau Mục Thiên Thảo?" Trên đường trở về, Tăng đốc trấn tò mò hỏi.
"Ngay cả bản thân Mục Thiên Thảo cũng không biết nó là do người khác nuôi cấy." Đây là kết quả của việc Tăng đốc trấn đích thân hỏi cung Mục Thiên Thảo.
"Mục Thiên Thảo không biết, có thể là do kẻ đứng sau đã sửa đổi ký ức của nó."
"Tại hạ đoán rằng có kẻ đứng sau lưng Mục Thiên Thảo, có hai nguyên nhân."
"Nguyên nhân thứ nhất, vị trí của Mục Thiên Thảo quá trùng hợp rồi, năng lực của Mục Thiên Thảo là khống chế cảnh giới Kim Đan, vị trí nó xuất hiện lại vừa hay ở ngay nơi có nhiều yêu thú và tu sĩ cảnh giới Kim Đan nhất trong rừng rậm, quả thực là như thể có người cố ý trồng nó ở đó, để tiện bề cho nó kiếm ăn."
"Chuyện này thì ta cũng đã từng nghĩ đến, biết đâu chừng thật sự là trùng hợp thì sao?"
"Chuyện này thì phải nói đến nguyên nhân thứ hai rồi. Tăng đốc trấn có điều không biết đó thôi, trong quá trình tại hạ giao chiến với Mục Thiên Thảo, nó trước tiên là dùng trận pháp gián đoạn phù truyền tống định hướng của tại hạ, phù truyền tống định hướng là do tu sĩ giai đoạn Nguyên Anh chế tác, những tu sĩ mà Mục Thiên Thảo khống chế toàn là giai đoạn Kim Đan, nó không thể nào biết được phương pháp cắt ngang phù truyền tống định hướng từ chỗ của những tu sĩ cảnh giới Kim Đan."
"Hơn nữa nó còn dùng Di Sơn Đại Trận để dời vị trí của đầm lầy, đây cũng không phải là trận pháp mà Mục Thiên Thảo nên nắm giữ."
"Chắc hẳn là có người dạy cho Mục Thiên Thảo những kỹ xảo này để bảo mệnh, người đó lại lo rằng Mục Thiên Thảo làm bại lộ sự tồn tại của gã ta, nên mới sửa đổi ký ức của Mục Thiên Thảo."
"Mục Thiên Thảo có thể giúp tu sĩ cảnh giới Hợp Thể nâng cao một cảnh giới nhỏ, cho thấy đối phương ắt hẳn là giai đoạn Hợp Thể."
"Vật quan trọng như Mục Thiên Thảo, gã ta chắc chắn đã để lại ký hiệu, ký hiệu biến mất, gã ta nhất định sẽ tới, vậy nên tại hạ mới mời Tăng đốc trấn ra tay, mai phục kẻ đứng sau màn tại nơi đây."
Tăng đốc trấn xua tay: "Nào tính là mời ta ra tay, đây là chức trách của ta với thân phận đốc trấn, phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng, nếu không có ngươi, Mục Thiên Thảo và kẻ đứng sau màn không biết còn phải ẩn náu bao lâu, tàn hại bao nhiêu người nữa."
Trong lúc hai người họ trò truyện, thì đã về đến Trấn Yêu Quan.
Tăng đốc trấn phải thẩm vấn bóng người màu xám suốt đêm, từ biệt với Lục Dương.
Lục Dương đi đến lữ điếm, ba người nhóm Mạnh Cảnh Chu đã mua sẵn món ngon, ăn mừng Lục Dương thăng lên cảnh giới Kim Đan.
"Nào nào, chúc mừng Lục Dương thăng tiến lên cảnh giới Kim Đan, cạn ly!" Bốn người nâng ly đồ uống lên, tu ừng ực, uống cạn một ly.
"Lục Dương thăng đến giai đoạn Kim Đan, ba người chúng ta cũng phải đẩy nhanh tiến độ rồi, ta đã có chút manh mối, còn hai người các ngươi thì sao?" Mạnh Cảnh Chu hỏi.
"Muội đang cân nhắc tới việc kết một viên Kim Đan liên quan đến ảo cảnh, còn việc kết như thế nào thì vẫn cần nghiên cứu thêm." Đào Yêu Diệp nói.
"Đệ vẫn chưa nghĩ ra nên kết Kim Đan gì." Man Cốt gãi đầu, cười có phần ngượng ngùng.
"Không vội, thời gian còn nhiều mà, trong độ tuổi của chúng ta, trừ Lục Dương ra, thì tốc độ tu luyện của ba người chúng ta đã thuộc hàng nhanh nhất rồi, không cần phải quá gấp." Mạnh Cảnh Chu nhắc nhở Man Cốt chớ nóng vội, Man Cốt gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu rồi.
"Ta cần phải trở về tông môn, củng cố cảnh giới, ngày mai vừa hay có một chiếc thuyền bay, vậy thì ta sẽ không cùng các người đi vào rừng rậm nữa."
Ba người họ đều có thể hiểu được, Lục Dương giờ đã là cảnh giới Kim Đan, nếu tiếp tục cùng họ đi vào rừng rậm đánh yêu thú, họ sẽ chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào cả, hiệu quả rèn luyện sẽ giảm mạnh.
Sáng sớm hôm sau, Lục Dương mua một ít đặc sản của Trấn Yêu Quan, mang theo Mục Thiên Thảo, từ biệt ba người nhóm Mạnh Cảnh Chu, bước lên thuyền bay.
Lục Dương không chọn bay về Vấn Đạo Tông, có hai nguyên nhân, một là Trấn Yêu Quan và Vấn Đạo Tông cách nhau quá xa, sức chứa linh lực của giai đoạn Kim Đan không đủ, phải dừng lại nghỉ ngơi rất lâu, không thỏa đáng.
Hai là Lục Dương sợ độ cao.
Tất nhiên, chủ yếu là nguyên nhân thứ nhất.
Trong khoang thuyền bay, Lục Dương định chuẩn bị nghiên cứu về viên Vô Địch Đan tỏa sáng lấp lánh này, bèn tiến vào không gian tinh thần, thấy Bất Hủ Tiên Tử đang ngủ.
Nổi bật lên cảm giác chẳng màng ngày đêm.
"Ừm, Lục Dương, ngươi đến rồi à?" Bất Hủ Tiên Tử dụi mắt, mơ màng mà chào hỏi Lục Dương.
Lục Dương vốn định hỏi Bất Hủ Tiên Tử rằng Vô Địch Đan có công dụng gì, nhưng lời đến cửa miệng lại đổi thành: "Tiên tử, bằng không thì cô ngủ thêm một lúc nữa đi?"
"Cũng được." Bất Hủ Tiên Tử gục đầu xuống bèn ngủ tiếp.
Lục Dương cạn lồi.
Ta chỉ khách sáo một chút thôi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận