Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 107: Vũ khí mà nho tu sử dụng

Cuối cùng, vẫn là Lục Dương ra mặt, đôi câu vài lời bèn giải thích rõ ràng ngọn nguồn của sự việc.
Nếu không phải Lục Dương nói nhanh, thì Đái Bất Phàm đã thanh lý môn hộ rồi, từ lâu đã muốn ném hai con sâu làm rầu nồi canh bọn ngươi ra khỏi Vấn Đạo Tông!
Nhìn xem, người thành thật như Man Cốt đã trở thành bộ dáng gì sau khi đi cùng với bọn ngươi! Vừa mở miệng liền nói bản thân là người của Ma Giáo.
"Vậy các đệ đã gia nhập Bất Hủ Giáo, còn làm đến vị trí đà chủ?" Đái Bất Phàm nhìn ba người họ với ánh mắt khác xưa, đà chủ thuộc tầng lớp trung cấp trong Ma Giáo, có quyền tiếp xúc với nhiều chuyện cơ mật, thậm chí còn biết rõ quy trình cụ thể để hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân.
Tứ Đại Ma Giáo làm rất tốt công tác bảo mật, Đái Bất Phàm luôn muốn biết phải làm thế nào để hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân.
Lục Dương thầm nói trong bụng: ‘Nào chỉ là nắm rõ quy trình, bây giờ Bất Hủ Tiên Nhân còn đang ngủ say sưa trong thế giới tinh thần của ta.’.
Nhắc đến điều này, nếu Bất Hủ Tiên Tử đã trú nhờ ở trong cơ thể mình, vậy mình còn làm đà chủ gì nữa, đáng lý phải cho mình làm giáo chủ mới đúng.
"Tốt, các đệ làm tốt lắm!" Đái Bất Phàm vỗ đùi, dấu vết của Ma Giáo khó tìm, luôn đề phòng Chánh Đạo ở mọi mặt, y luôn gặp khó trong việc thu thập tình báo, muốn cài cắm người vào Ma Giáo, nhưng đều kết thúc với thất bại.
Không ngờ nhóm người Lục Dương đã mang lại niềm vui bất ngờ cho y.
"Cái tên gọi là Đường Nguyên Sinh này muốn các đệ làm gian tế cho Bất Hủ Giáo, trà trộn vào môn phái của chúng ta phải không, vậy thì thuận theo ý của gã ta, nửa tháng sau, Vấn Đạo Tông sẽ tuyển dụng một số nhân viên mới, mở rộng sản nghiệp giải trí nội bộ, ta sẽ kẹp tên của ba người các đệ vào danh sách ứng tuyển." Đái Bất Phàm rất nhanh liền đưa ra quyết định.
"Còn về phân đà Diên Giang... các đệ có danh sách nhân sự của phân đà Diên Giang chứ?"
"Có." Lục Dương lấy ra danh sách đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho Đái Bất Phàm.
Đái Bất Phàm nhìn Lục Dương với ánh mắt thâm thúy, tên tiểu tử này mặc dù láu cá, nhưng đầu óc linh hoạt, biết mình phải làm gì, làm tốt chuẩn bị từ trước.
"Đợi khi các đệ tiếp xúc với Đường Nguyên Sinh lần nữa, nhất định phải giả trang thật tốt, cố gắng hết sức để moi thông tin của Bất Hủ Giáo."
“Các đệ làm gian tế cho Bất Hủ Giáo, bản chất chính là nhiệm vụ, các đệ không cần như những người khác, mỗi năm nhất thiết phải làm ba nhiệm vụ.”
“Còn về điểm cống hiến của các đệ, phần thưởng điểm cống hiến cao nhất của giai đoạn Trúc Cơ là một nghìn, các đệ đã tiêu diệt hai con yêu hổ và bốn thành viên Ma Giáo, trong đó còn bao gồm một tên Kim Đan Hậu Kỳ, và đã thành công trong việc ngăn chặn sự kích hoạt của Nghịch Thọ Nguyên Trận, cống hiến rất lớn.”
“Hai con yêu hổ giai đoạn Trúc Cơ và ba thành viên Ma Giáo giai đoạn Trúc Cơ, tính là bảy trăm năm mươi điểm cống hiến.”
“Giết chết Sở đà chủ, ngăn chặn Nghịch Thọ Nguyên Trận, tính là một nghìn điểm cống hiến.”
“Náu mình trong Ma Giáo trở thành đà chủ, tính là một nghìn điểm cống hiến.”
“Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, hai người các đệ nhận được hai nghìn bảy trăm năm mươi điểm cống hiến.”
“Lục Dương, đệ đã có biểu hiện xuất sắc trong quá trình này, lấy hai nghìn bảy trăm năm mươi điểm cống hiến làm cơ sở, ta sẽ đặc biệt cấp thêm cho đệ hai trăm năm mươi điểm cống hiến, tổng cộng là ba nghìn điểm cống hiến.”
Ba người họ đều thấy hớn hở, bị số lượng điểm cống hiến bao la làm choáng váng, với nhiều điểm cống hiến như vậy, họ đã có thể mua nhiều thứ mình muốn trên bảng danh sách đổi đồ, đủ để tiêu xài trong thời gian dài.
“Nếu các đệ thu thập được thông tin khác từ Bất Hủ Giáo, ta cũng sẽ thưởng cho các đệ điểm cống hiến.”
Sau khi dặn dò một số điểm cần lưu ý về bảo mật, Đái Bất Phàm để cho ba người họ rời đi.
Sau khi Lục Dương rời đi, bèn gặp một người quen ở Đại Điện Nhiệm Vụ, sư huynh Lý Đán, người từng giới thiệu vũ khí cho Lục Dương, đứng bên cạnh sư huynh Lý Đán với gương mặt hung tợn là một vị sư tỷ có dáng vóc nhỏ nhắn.
“Lý Đán sư huynh.” Lục Dương và Man Cốt đồng thanh nói.
Lục Dương và Man Cốt đều nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, không ngờ cả hai người họ đều quen sư huynh Lý Đán.
Man Cốt giới thiệu: “Đây là Lý Đán sư huynh, người đã mua công thức nướng thịt với một trăm điểm cống hiến.”
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh ngộ, họ nhớ Man Cốt từng nói, có một vị sư huynh đã mua công thức nướng thịt của y, còn sử dụng thịt nướng để chinh phục trái tim của một vị sư tỷ.
“Chào các đệ.” Sư huynh Lý Đán chào hỏi với vẻ tươi cười, nụ cười của y trở nên ngày càng hung tợn.
Đái Bất Phàm sử dụng thần thức để truyền âm, gọi Lý Đán, người đang trò chuyện đến chỗ của mình: "Lý Đán sư đệ, Đinh Hương sư muội, hai người qua đây một chút, có một nhiệm vụ phù hợp với các người."
"Đái sư huynh gọi hai người bọn ta, bọn ta đi trước đây." Lý Đán và Đinh Hương gấp gáp rời đi.
Đái Bất Phàm trao danh sách nhân sự của phân đà Diên Giang cho hai người họ: “Đây là danh sách thành viên Ma Giáo mà ta thu được thông qua một kênh đặc biệt. Tuy nhiên, chỉ có danh sách mà không có địa chỉ cụ thể. Hai người đi một chuyến đến quận Diên Giang, tìm tất cả những người trên danh sách, cố gắng tiêu diệt họ trong một lần, không bỏ sót bất kỳ con cá lọt lưới nào.”
“Vâng!” Hai người họ mừng rỡ, họ đang đắn đo không biết nên làm nhiệm vụ nào, thì Đái sư huynh đã sắp xếp cho họ.
“Hai người chuẩn bị một chút rồi đi ngay đi.”
“Vâng!”
“Đợi chút, còn một việc nữa.” Trước khi đi, hai người họ lại bị Đái Bất Phàm gọi lại, “Trong lúc mai phục ở quận Diên Giang, đừng mở quán nướng.”
“À? Ồ.”
“Huynh muốn mua gì?” Lục Dương hỏi Man Cốt.
“Đệ muốn mua một vũ khí phù hợp với nho tu, không thể cứ mỗi lần chiến đấu đều dùng Mạnh huynh như một vũ khí.”
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy như bị xúc phạm.
“Huynh thấy chiếc quạt này thế nào, trên mặt quạt có viết thơ, chỉ cần vẫy nhẹ là có thể tạo ra một lưỡi dao gió, giữa các kẽ của mặt quạt còn có Đoạn Hồn Châm, lúc tạo ra lưỡi dao gió còn có thể lén lút bắn ra.” Lục Dương nhìn thấy một vũ khí khá thú vị.
“Cảm giác quá văn nhã, có thứ gì dùng có lực hơn không?”
“Cây búa sắt Ô Sa này thì sao, được rèn từ sắt Ô Sa, nặng hai nghìn cân, bên trong có trận pháp tăng trọng lượng, khi vung xuống tăng trọng lượng trong phút chốc, khi nâng lên trọng lượng giảm đi, dùng sức vung một cái, có thể đập nát núi đồi, không có tu sĩ nào trong giai đoạn Trúc Cơ dám đối mặt trực diện với một cú đập của nó. Bảy trăm tám mươi điểm cống hiến.”
Man Cốt hơi động lòng, cảm thấy thứ này rất phù hợp với phong cách chiến đấu của mình, nhưng y vẫn từ chối.
“Vẫn không được, thứ mà đệ muốn là vũ khí dành cho nho tu.”
Lục Dương không nản lòng, hắn một mạch kéo xuống phần dưới chót của danh sách đổi đồ, tìm được một món đồ tốt.
“Phù lục ru ngủ, bên trong chứa toàn bộ nội dung của Lời Thánh Nhân có hiệu quả giúp ngủ ngon. Một điểm cống hiến.”
“Dán tấm phù này lên búa sắt, khi chiến đấu, búa sắt sẽ tự động phát nội dung của Lời Thánh Nhân , như vậy thì búa sắt này còn không phải vũ khí của nho tu sao?”
Mắt của Man Cốt sáng lên, cảm thấy vẫn là tư duy của Lục huynh linh hoạt, tại sao y lại không nghĩ ra cách tốt như vậy chứ?
“Đệ mua hai món này!”
Man Cốt tốn 781 điểm cống hiến, mua món vũ khí mà mình yêu thích.
Man Cốt vung chiếc búa sắt lớn, trên cán búa phát ra lời của Thánh Nhân, vừa nhìn liền biết y là một nho tu.
Mạnh Cảnh Chu không có nhu cầu mua vũ khí, hắn ta mua một số thức ăn chất lượng cao khao con ngựa già của mình.
Lục Dương mua một số vật phẩm có thể sử dụng khi chiến đấu: Bạch Nhục Sinh Nhục Đan, lúc chiến đấu nếu bị người khác cắt một miếng thịt, uống viên đan này có thể tái tạo lại thịt trong phút chốc, phục hồi thể lực.
Kim Quang Chú, khi chiến đấu hình thành kim quang hộ thể, chống lại một số lần công kích, có thể bảo vệ toàn thân, hiệu quả tốt hơn bánh nướng ở phòng ăn.
Lục Dương cảm thấy Kim Quang Chú là đồ tốt, bèn một hơi mua hết mười tấm.
Quần áo tự động giữ sạch, không cần thi triển Tịnh Y Chú, quần áo vẫn có thể sạch sẽ như mới, là trang phục cần trang bị khi ăn lẩu Tứ Xuyên.
Hơn nữa loại quần áo này thuộc vật phẩm đã được luyện hóa, không cần lo lắng bị kẻ địch dùng nhẫn trữ vật thu mất.
Lục Dương lo trước tính sau, lo rằng kẻ địch cũng giàu trí tưởng tượng như mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận