Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 338: Kỳ tư diệu tưởng của Ngũ trưởng lão

Nàng có thể có tu vi hiện tại, ngoại trừ ngộ tính, không thể không kể đến cái tính chăm học hỏi của mình.
Chỉ bất quá bây giờ đã có rất ít thứ mà nàng cần học tập.
Khi Lục Dương mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình ngồi ngay ngắn ở bên trên bàn ăn, trước mặt trưng bày đồ ăn mà Bất Hủ tiên tử đã làm tốt, đối diện cái bàn là đại sư tỷ đang ưu nhã ngồi đó.
- Ngươi đã tỉnh? Ngươi đến Cổ Hòe trấn bận trước bận sau, chưởng khống đại cục, trở về cũng không nghỉ ngơi, cùng Đào Yêu Diệp chiến đấu, đoán chừng là quá mệt mỏi, đã ngủ.
Bất Hủ tiên tử lo lắng Lục Dương không hiểu rõ tình huống, hảo tâm giải thích.
Bất Hủ tiên tử nấu cơm có một tay, cà chua trứng xào đỏ vàng giao nhau, màu sắc mê người mà loá mắt, mùi thơm đập vào mặt, mê người thèm nhỏ dãi.
Một món đồ ăn đơn giản thường ngày vậy mà để Bất Hủ tiên tử làm ra cảm giác kinh diễm.
Về phần canh có vỏ trứng gà ở một bên bị Lục Dương tự động không để mắt đến.
Lục Dương thèm ăn nhỏ dãi, kẹp lên một khối cà chua, bỏ vào bên trong miệng.
- Thế nào, trứng gà ăn ngon không?
Bất Hủ tiên tử đầy mong đợi nhìn Lục Dương.
- Ừm, trứng gà?
Lục Dương nhớ kỹ hắn vừa rồi kẹp một đũa thức ăn màu đỏ mà?
- Đúng thế, ta bỏ chút ớt vào trứng gà.
Lục Dương im lặng.
Tiên tử ngươi thả bao nhiêu quả ớt mới có thể để trứng gà biến thành màu giống như cà chua này.
Hai mắt hắn tối đen, bị cay ngất đi.
- Tại sao lại ngủ thiếp đi... À, không phải là dị ứng với quả ớt đó chứ?
Bất Hủ tiên tử rất lo lắng.
Vân Chi nhớ Lục Dương có thể ăn cay, ở một bên phân tích nói:
- Có thể là trong đồ ăn ẩn chứa quá nhiều linh lực, xung kích làm hắn hôn mê bất tỉnh, bất quá đây cũng là chuyện tốt, có trợ giúp từng bước hấp thu linh lực trong đồ ăn, củng cố tu vi.
Quả ớt là đồ mà tiên tử trân tàn, là tiên trân chân chính.
- Thì ra là thế, đúng, ta làm cơm thế nào?
Vân Chi nhẹ nhàng kẹp lên một khối trứng gà, tinh tế nhấm nuốt, vị cay tràn ra khoang miệng, bên trong quả ớt ẩn chứa linh lực xung kích vị giác, làm cho người ta dư vị vô tận.
- Mỹ vị đến cực điểm.
- Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng tài nấu nướng của ta thụt lùi.
- Tiếc là Lục Dương không học quyền pháp tiên tử của ta, nếu không cũng sẽ không hôn mê.
Bất Hủ tiên tử cảm thấy Lục Dương người này cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp, không chịu học quyền pháp của nàng.
- Quyền pháp tiên tử?
Vân Chi khẽ lặp lại một lần, buông đũa, lộ ra ánh mắt hứng thú.
- Còn gọi là quyền pháp dưỡng sinh, sau khi tu luyện thành công, có thể lấy thân làm thuốc, sinh bệnh, tu luyện đều không cần dùng đan dược nữa, mọi loại độc dược trên đời cũng không có tác dụng với ngươi.
- Nhưng muốn học quyền pháp tiên tử, trước tiên phải học la hán quả quyền, bồ công anh quyền, nhân sâm quyền... Hơn một ngàn loại quyền pháp, dung hội quán thông, loại bỏ cái giả giữ lại cái thật, loại bỏ cái bã giữ lại cái tinh túy, lấy thân thể làm lò luyện, dung hợp hơn một ngàn loại quyền pháp thành một thể, đó chính là quyền pháp tiên tử.
Vân Chi im lặng một lát, sau đó đứng dậy hỏi một cách nghiêm túc:
- Tiền bối có thể dạy ta không?
- Tất nhiên là được.
Khi Lục Dương tỉnh lại, đã rời khỏi nhà bếp.
- Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
Lục Dương thầm nghĩ ta đã bị cay đến ngất đi rồi, ngươi còn hỏi thế nào.
- Tu vi của ta...
Lục Dương vừa rồi hoạt động được vài cái, liền phát hiện tu vi của mình lại có chút tăng lên, từ Kim Đan sơ kỳ ban đầu, tăng lên Kim Đan trung kỳ của sơ kỳ.
Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả.
- Hắc hắc, ngươi tưởng bản tiên chỉ làm một đĩa cà chua xào trứng bình thường thôi sao, làm sao có thể, bản tiên làm là cà chua xào trứng có thể tăng tu vi.
- Ngươi cảm thấy tu vi tăng không nhiều, là vì ngươi chỉ ăn một miếng, nếu ăn hết một đĩa, bản tiên đảm bảo ngươi sẽ tiến vào Kim Đan hậu kỳ.
Lục Dương cảm thấy mình tu luyện từng bước tuy tiến triển chậm, nhưng lại an toàn.
Nếu theo lý thuyết của Bất Hủ tiên tử, ăn hết cả một đĩa, Lục Dương sợ mình trực tiếp phi thăng thành tiên mất.
Ngoài động phủ, Mạnh Cảnh Chu gào lên:
- Lục Dương, tỉnh chưa?
- Tỉnh rồi.
Trước cửa động phủ, Mạnh Cảnh Chu, Lý Hạo Nhiên và Tần Nghiên Nghiên đang đứng.
Mạnh Cảnh Chu thấy Lục Dương tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ngươi đã hôn mê ba tháng rồi.
- Lục Dương bước ra khỏi động phủ, ánh nắng chói chang khiến hắn có chút không thích ứng.
Lục Dương giật mình, không ngờ độc dược của Bất Hủ tiên tử lại mạnh như vậy.
Lý Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Mạnh sư huynh, rõ ràng Lục sư huynh chỉ ngủ có hai canh giờ thôi.
- Này Lý sư đệ, thế thì không đúng rồi, ta vất vả lắm mới lừa được Lục Dương một lần, ngươi lại vạch trần ta.
Tần Nghiên Nghiên lặng lẽ quan sát cảnh này, đang suy nghĩ Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu hai vị thiên kiêu tuyệt thế này thông minh hơn người, có phải là nhờ đem mưu mô xảo quyệt, lừa gạt dung nhập vào cuộc sống, mới luyện được bản lĩnh này không?
Rất có thể là như vậy.
- Đi nào đi nào, chúng ta cùng nhau đi tìm Ngũ trưởng lão, Ngũ trưởng lão gia nhập Thiên Đình giáo của chúng ta, chính là nhân vật cấp nguyên lão rồi.
Có Lý Hạo Nhiên dẫn đầu, một nhóm người rất nhanh đã tìm thấy Ngũ trưởng lão đang luyện khí.
Ngũ trưởng lão ném đạo bào của mình vào trong lửa, chịu sự tôi luyện của ngọn lửa dữ dội, khi đạo bào bị đốt cháy đỏ rực, Ngũ trưởng lão đưa tay lấy đạo bào ra khỏi đống lửa, cả quá trình mặt không biểu cảm.
Ngũ trưởng lão lấy búa nhỏ từ thắt lưng ra, gõ vào áo khoác một cách leng keng, sau đó thả vào nước, theo một tiếng xèo xèo, đánh dấu lần luyện khí này kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận