Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1245: Ứng Thiên Tiên quỷ dị (2)

Bất Hủ tiên tử cũng cảm thấy rất kỳ quái, nàng muốn dùng tiên thức cẩn thận quan sát Ứng Thiên Tiên, nhưng lại lo lắng bị phát hiện, mang đến nguy hiểm cho Lục Dương:
- Đương nhiên gặp qua, hai người bọn họ còn giao thủ rất nhiều lần.
Lục Dương không hiểu:
- Cho nên Ứng Thiên Tiên là mất trí nhớ, hay là nói, vậy căn bản không phải Ứng Thiên Tiên, mà là một loại tồn tại nào đó chiếm cứ thân thể Ứng Thiên Tiên...
Ứng Thiên Tiên đột nhiên xuất hiện tuyệt đối kỳ quái, khắp nơi lộ ra quỷ dị.
Trừ cái đó ra, Lục Dương còn có một chút lo nghĩ.
Từ Đại Càn vương triều đến nay đã ba mươi vạn năm, Ứng Thiên Tiên chưa hề xuất hiện qua, thẳng đến bây giờ mới lần đầu tiên xuất hiện?
Nếu là như vậy, không khỏi cũng quá trùng hợp.
Liễu Ninh Hiên cùng Kiếm Lâu Chí Tôn cũng không thể giao ra Thừa Ảnh Kiếm cùng Hàm Quang kiếm, cái trước là căn cơ của Liễu Ninh Hiên, cái sau liên quan đến tính mệnh của Minh Đài.
Cái trán Lục Dương toát ra mồ hôi lạnh, hắn hi vọng Ứng Thiên Tiên là lần đầu tiên xuất hiện, bằng không cũng quá không xong.
- Ngươi nằm mơi.
- Các ngươi chủ động giao ra hai thanh kiếm này, hay là phải để bản tọa đi lấy?
Ứng Thiên Tiên giống như hoàn toàn không nhìn ra Liễu Ninh Hiên cùng Kiếm Lâu Chí Tôn đề phòng, tùy ý nói:
- Si tâm vọng tưởng!
Như không phải như thế, vậy sau khi Ứng Thiên Tiên trước kia xuất hiện, tại sao không có tin tức truyền đi...
Ứng Thiên Tiên nhìn lướt qua các kiếm tu phía dưới, càng ngày càng cao hứng:
Chỉ bất quá tiếng cười kia cũng không xua tan không khí âm trầm, càng để vùng không gian này lộ ra càng ngày càng quỷ di.
- Chính là như vậy chính là như vậy, phản kháng mới có ý tứ.
Ứng Thiên Tiên nhìn thấy bọn hắn còn muốn phản kháng, xem thường, ngược lại thoải mái cười to.
Bằng không cũng sẽ không lấy hai tiên kiếm cấp bậc tiên bảo làm nguyên vật liệu.
- Vừa hay luyện hóa toàn bộ các ngươi thành một thể linh hồn, nói không chừng miễn cưỡng có thể làm kiếm linh cho tiên kiếm của bản tọa. Tiên kiếm trong miệng Ứng Thiên Tiên, cũng không phải là loại tiên bảo như Thừa Ảnh Kiếm, mà là Tiên Khí cùng một cấp bậc với Thanh Phong kiếm, là tiên kiếm chính quy.
- Xem ra vận khí bản tọa hôm nay không tệ, vốn cảm ứng được nơi này có hai thanh kiếm dùng được, dùng để rèn đúc tiên kiếm, không nghĩ tới còn có nhiều kiếm tu như thế.
Mọi người phía dưới lòng như tro nguội, Ứng Thiên Tiên thế mà muốn luyện hóa toàn bộ bọn hắn, vậy làm sao có thể sống?.
- Tịch Diệt kiếm đạo lĩnh vực!
Đến thời kì Đại Hạ có lẽ Ứng Thiên Tiên bớt phóng túng đi một chút, Lục Dương hoài nghi có vài nghi án diệt môn cũng không phải do Ma giáo hành động, mà là Ứng Thiên Tiên bố trí.
Nhất là tại thời kì Đại Càn cùng Đại Ngu, thời điểm đó tu sĩ động một tí hủy diệt thành trì, Ứng Thiên Tiên ngẫu nhiên mấy lần xuất thủ xen lẫn trong bên trong, ai cũng không làm rõ ràng được là hắn làm.
Đáy lòng Lục Dương trầm xuống, chuyện hắn lo lắng nhất đã phát sinh, Ứng Thiên Tiên muốn giết người diệt khẩu, như thế này thì có thể giải thích vì cái gì từ xưa đến nay cũng không có tình báo của hắn. Phàm là địa phương hắn xuất hiện, đều sẽ biến thành một mảnh tử địa.
Mà ở Đông Hải, Yêu vực các vùng, ba mươi vạn năm qua một mảnh cát vụn, coi như ai bị diệt tộc cũng không có người sẽ xâm nhập điều tra.
Có không ít người liêu mạng chạy đi, nhưng không làm nên chuyện gì, Càn Khôn Tráo há lại là pháp bảo mà những người có tu vi bé nhỏ như bọn hắn có thể phá vỡ?
- Linh Hồn kiếm đạo lĩnh vực!
- Thiên Địa nhất kiếm!
- Thương Lan kiếm pháp!
Hai vị kiếm đạo đỉnh phong cộng đồng xuất thủ ngăn địch, xuất thủ chính là tuyệt sát.
Đây chính là Tiên Nhân, lúc này còn có giữ lại, sẽ chết không có chỗ chôn.
- Vân Lạc Chưởng!
Vân Mộng Mộng kiên trì cũng xuất thủ.
Bà bà nói đúng, bên ngoài xác thực nguy hiểm, mình thực lực của chút ở trước mặt đại năng chính thức hoàn toàn không đáng chú ý.
Đối mặt ba người liên thủ tấn công, Ứng Thiên Tiên không tránh không né, chính đứng ở nơi đó, mặc cho công kích rơi vào trên người, lập tức giơ lên bụi mù đầy trời, che chắn hết thảy.
Mọi người phía dưới mới nhìn thấy ba người trước đó đả sinh đả tử liên thủ, uy lực hiển hách, trong lòng dâng lên hi vọng sống sót.
Nhưng một mảnh bụi mù tán đi, Ứng Thiên Tiên thế mà lông tóc không tổn thương.
- Tiên Bảo khí linh, Bán Tiên tàn hồn, Độ Kiếp sơ kỳ, chỉ bằng ba người các ngươi cũng nghĩ làm bị thương bản tọa?
Kiếm Lâu Chí Tôn cắn răng, nếu nàng ở vào trạng thái đỉnh phong, cũng chỉ có một cơ hội huyết chiến đến cùng với Ứng Thiên Tiên, có thể nàng bây giờ một sợi tàn hồn, có thể thương tổn được Ứng Thiên Tiên đúng là hi vọng xa vời.
- Lại đến!
Ba người lại lân nữa liên thủ, hi vọng tìm kiếm một chút hi vọng sống.
Nào có thể đoán được Thiên Địa nhất kiếm của Liễu Ninh Hiên căn bản không có bổ về phía Ứng Thiên Tiên, mà là bổ về phía Càn Khôn Tráo.
Đông.
Giống như hòn đá rơi vào mặt hồ bình tĩnh, Càn Khôn Tráo gây ra một tâng gợn sóng, hấp thu một kiếm này của Liễu Ninh Hiên.
- Muốn chạy?
Ứng Thiên Tiên bước dài đi ra, không gian thu nhỏ dưới chân hắn, một bước đã bước về phía Liễu Ninh Hiên, duỗi bàn tay ra, như vồ gà con bắt lấy Thừa Ảnh Kiếm.
- Bản tọa vừa hay thiếu ký ức Thượng Cổ, để ta nhìn ký ức của ngươi.
Ứng Thiên Tiên đưa tay bao trùm đỉnh đầu Liễu Ninh Hiên, nương theo một tiếng hét thảm của Liễu Ninh Hiên, con mắt lật lên trên, mất đi tri giác, mặc cho Ứng Thiên Tiên sưu hồn.
Đến lúc đó đương Liễu Ninh Hiên lại lần nữa tỉnh lại cũng sẽ biến điên biến ngốc, không còn là hắn nữa.
Thu được ký ức của Liễu Ninh Hiên, Ứng Thiên Tiên lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
- Nguyên lai là Thượng Cổ đệ nhất kiếm tu Liễu Ninh Hiên, còn là túc địch của cỗ thân thể này, cuối cùng dùng nhân kiếm hợp nhất đào thoát.
- Nhưng như thế lại như thế nào, hiện tại còn không phải rơi vào trong tay của bản tọa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận